Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1286 : Kẻ ném đá giấu tay
Ngày đăng: 17:29 30/04/20
Có câu nói rằng, càng sợ hãi chuyện gì thì chuyện đó càng có khả năng xảy ra.
Trương Nhất Phàm vốn không nghĩ tới việc Lục Chính Ông tham lam quyền lực đến mức độ này, nhưng ông ấy chỉ vừa mới đi khỏi, Chu Nhất Lai đã lại đến:
- Chủ tịch Trương, tôi có việc cần báo cáo với sếp đây!
Chu Nhất Lai cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Giang Hoài, ông ta tìm đến Trương Nhất Phàm cũng chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi.
Phó chủ tịch thành phố Cao gặp chuyện không may, là người đứng đầu Thành ủy, ông ta đề cử ứng cử viên nhưng lại không được coi trọng. Do vậy, ông ta đành phải cân nhắc mượn cơ hội này để tìm chủ tịch Trương. Chủ tịch Trương là người quan trọng không thể thiếu của bên chính quyền, phó Bí thư Tỉnh ủy, ông ta có quyền thay mặt cho Bí thư Tỉnh ủy, nói đến việc phó Thị trưởng chẳng phải là việc gì to tát cả, Lục Chính Ông cũng nắm rất rõ điều này, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Đồng chí Nhất Lai, ngồi đi.
Tay bưng chén trà, Chu Nhất Lai nói:
- Tôi biết anh rất bận, tôi cũng sẽ không làm mất quá nhiều thì giờ của anh đâu, có việc thì nói thôi. Phó chủ tịch Cao chẳng phải là gặp chuyện không hay sao? Trọng trách bên phía chính quyền rất nặng, vì thế, việc đề cử ứng cử viên phải thực hiện sớm để chính quyền sớm đi đúng hướng.
Trương Nhất Phàm ừ một tiếng:
- Bí thư Lục nói thế nào?
- Tôi đã đề cử La Bá Lâm của Cục Công thương tạm thay chức vụ này, đây cũng là đồng chí lão làng đã trải qua nhiều thử thách, phẩm chất chính trị tuyệt vời, nhưng Lục Chính Ông nói rằng đó là chức vụ quan trọng bên Cục Công Thương, không thể dễ dàng rời bỏ được. Nếu muốn thì đợi qua hết năm nay rồi nói.
- Bí thư Lục đã nói như vậy, thì anh chờ chỉ thị của ông ấy đi, nói không chừng ông ấy đã có ứng viên đề cử hoặc có cách rồi cũng nên, Giang Hoài là trung tâm kinh tế chính trị của tỉnh, Bí thư Lục coi trọng như vậy cũng là có nguyên do đấy.
Chu Nhất Lai châm điếu thuốc, ông ta suy nghĩ mãi vẫn không thể đoán được dụng ý của Trương Nhất Phàm, nhưng cách làm của Lục Chính Ông làm ông ta thấy hơi tức giận.
Bản thân tốt xấu gì thì cũng là một Ủy viên thường vụ, ấy thế mà ngay cả câu nói quyền lực cũng không có? Một Bí thư Tỉnh ủy nắm quyền lợi nhân sự vững chắc trong tay, không cho phép bất cứ người nào can thiệp vào, đích thực là người cao tay, đã nhiều năm như vậy, bản thân vẫn ủng hộ công việc của Lục Chính Ông.
Nhưng chủ tịch Trương dường như cũng không nể mặt ông ta. Chu Nhất Lai trong lòng nghĩ rằng chủ tịch Trương thật sự dễ dàng chịu khuất phục như vậy sao? Cam tâm tình nguyện để Lục Chính Ông ngồi lên chức vị cao nhất và độc đoán sao?
Trương Nhất Phàm nói:
Chu Nhất Lai và Tưởng Bí thư vỗ ngực cam đoan:
- Xin lãnh đạo yên tâm, chúng tôi nhất định tuân thủ nguyên tắc.
Lý Hồng đứng dậy:
-Vậy thì coi đó là là việc cá nhân đi.
- Đồng chí Lý Hồng, đợi một chút!
Khi bốn người đi rồi, Trương Nhất Phàm mới nói một câu. Lý Hồng dừng lại, hai người một lần nữa cùng nhau phân tích sự việc này. Bởi vì có liên quan đến Bất động sản Dương Thị, Trương Nhất Phàm trong lòng nghĩ, việc mà trước đây mình nghĩ đến bây giờ đã xảy ra rồi.
Anh ta nói với Lý Hồng: - Hôm đó là ngày đầu tiên của năm mới, chị dâu nhận được điện thoại nói rằng lượng tiêu thụ phòng ở Giang Hoài rất tốt, ngày thứ nhất đã không còn chỗ trống nào cả, lúc đó trong đầu tôi chợt lóe lên ý nghĩ, cũng không nhớ lắm, ai biết đâu xảy ra chuyện thật. Việc này cô phải điều tra cho rõ ràng, cuối cùng phải tìm ra xem có đầu mối gì không?
Lý Hồng nói:
- Việc này cũng có chút kỹ xảo đấy, anh có nghĩ đến điều gì không?
Trương Nhất Phàm:
- Kẻ tống tiền! Nhất định đứng phía sau khán đài ném đá giấu tay, cuối cùng cũng bị phát hiện thôi.
Nhưng hắn ta làm như vậy vì lý do gì? Vì an ninh của Giang Hoài sao? Hay xuất phát từ mục đích nào khác?
Trương Nhất Phàm:
- Bây giờ chúng ta phân công nhé, cô sẽ dốc toàn tâm toàn ý điều tra việc của Lục Thiên Trường và Kim Tử Quang, còn tôi chịu trách nhiệm tìm ra kẻ ném đá giấu tay đứng sau khán đài.
- Dạ, quyết định như vậy đi!
Lý Hồng gật gật đầu.