Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1299 : Hóa ra là âm mưu
Ngày đăng: 17:29 30/04/20
Lục Chính Ông sắc mặt phát lạnh, lúc này đến chế giễu sao!
Âu Dương Tam Hào bước lên, giọng điệu không hề có thiện cảm.
- Chủ tịch Trương, Lục bí thư phải lập tức lên máy bay, có chuyện gì khi trở về hẳn nói!
Trương Nhất Phàm không có để ý đến hắn.
- Đợi thêm một ngày nữa, ông nhất định phải tin tưởng, Trưởng ban thư ký sẽ trở về!
- Đồng chí Nhất Phàm, đối mặt với sự thật đi, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm, Lục Chính Ông tôi một đời quang minh lỗi lạc, thẳng thắn vô tư! Yên tâm đi, cấp trên có trách tội xuống, tôi sẽ một mình gánh chịu.
- Ý tôi không phải như vậy, Lục bí thư. Trưởng ban thư ký chỉ là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ở châu Âu thôi, ông ta sẽ trở về rất nhanh.
Lục Chính Ông có chút nghi ngờ nhìn Trương Nhất Phàm, cái việc ngoài ý muốn này? Chính là một cái cớ rất tốt, nếu nói với cấp trên việc ngoài ý muốn này, thì vẫn còn đường sống. chỉ là Trương Nhất Phàm nhắc nhở mình như vậy là có dụng ý gì?
Không phải hắn rất hi vọng nhìn thấy mình bị ngã xuống sao?
Trong mắt của Trương Nhất Phàm bình tĩnh, vô tư, không có một tia né tránh.
Lục Chính Ông thừa nhận rằng mình đã chỉnh ngã chủ tịch tỉnh Trường Chinh, những ông ta dùng dương mưu, thủ đoạn quang minh chính đại, tuyệt đối không có âm mưu qủy kế.
Mà chính mình lạc tới bước đường ngày hôm nay, Lục Chính Ông cho rằng, nếu Trương Nhất Phàm không ngầm đồng ý hoặc âm thầm chỉ thị, những người này đã không đủ can đảm và dũng khí để công khai chống đối với mình. Người không phục mình rất nhiều, nhưng không có một kẻ nào dám đường đường chính chính đứng ra nói không với mình.
Nghĩ đến bản thân phòng bị với Trương Nhất Phàm như vậy, hắn không thể nào thật lòng muốn giúp đỡ mình. Ta đề phòng hắn mà hắn vẫn giúp ta, nực cười!
Giờ khắc này Lục Chính Ông có chút do dự, Âu Dương Tam Hào đi đến nhắc nhở một câu.
- Bí thư Lục, thời gian không còn sớm nữa.
Là thư ký của Lục Chính Ông, y tự nhiên sẽ đứng trên lập trường của Lục Chính Ông, thái độ rõ ràng.
Là một thư ký phải có thái độ và lập trường, nếu như chuyện này cũng không làm được thì không xứng với chức thư ký này.
Âu Dương Tam Hào luôn biểu hiện rất thỏa đáng, chỉ đơn giản một câu, đã khiến Lục Chính Ông đã gạt bỏ hết do dự, đừng tin tưởng loại người này. Tình cảnh ngày hôm nay của Giang Hoài, đều do bọn họ tạo ra.
Lục Chính Ông liếc Trương Nhất Phàm một cái, ánh mắt hai người sáng quắc, vô cùng sắc bén.
Chính Lục Chính Ông, mang theo nghi ngờ nồng đậm, Trương Nhất Phàm không lùi bước, đáp lễ vị bí thư tỉnh ủy này bằng chính sự vô tư không sợ của mình. Bốn mắt nhìn nhau, như muốn đánh người, sau một hồi, Lục Chính Ông xoay người bước vào xe số 1.
Đuôi xe phun ra một cỗ khói mỏng manh, tiêu tán trong không khí.
Đằng Phi đi tới,
- chủ tịch Trương, về thôi! Ngài cũng đã cố hết sức rồi!
ở trên xe, Đằng Phi nói:
- Khi Lục bí thư đã cố y như vậy, ngài cần gì phải mạo hiểm như thế?
Trương Nhất Phàm hút một hơi thuốc, trầm ngâm suy tư.
Lý Hồng gọi điện đến, Đằng Phi nhận điện thoại:
- Bí thư Lục, ông đừng đuổi tôi đi! Cho dù như thế nào, ông đi tới đâu, tôi sẽ theo tới đó. Bí thư Lục, Âu Dương là do 1 tay ông cứu ra, Âu Dương không thể vong ân bội nghĩa. Cho dù ông nói gì, hôm nay tôi nhất định phải đi theo ông.
Lục Chính Ông thở dài.
- Cậu đây là tội tình gì? Con trai của tôi còn không trung thành tận tâm như cậu!
Lục Chính Ông lắc lắc đầu, nhìn vào ánh mắt của Âu Dương Tam Hào, rõ ràng là đã khác xưa.
Tương lai, nếu ta có thể làm lại từ đầu, nhất định sẽ trọng dụng người này!
Phải lập tức lên máy bay rồi, Lục Chính Ông nói:
- Tắt điện thoại đị! Đi thôi!
- Linh…
Điện thoại đổ chuông, âm thanh vô cùng chói tai.
Là Chánh văn phòng tỉnh ủy gọi tới, Âu Dương Tam Hào nhận điện thoại.
- Alô, tôi là Âu Dương Tam Hào.
- Thư ký Âu Dương, lập tức thông báo cho bí thư Lục. Hôm nay lãnh đạo ban tổ chức Trung ương sẽ xuống, còn 1 giờ nữa sẽ tới sân bay.
- A ——
Âu Dương Tam Hào xém chút nữa làm rớt điện thoại xuống đất, lãnh đạo Trung ương xuống, có nghĩa là gì? Là một thư ký của bí thư tỉnh ủy, không khỏi cảm thấy một trận sợ hãi.
- Có chuyện gì vậy?
Lục Chính Ông trầm giọng hỏi.
- Lãnh đạo Trung ương hôm nay đến Giang Hoài, còn 1 tiếng nữa là đến sân bay.
Lúc Âu Dương Tam Hào nói, có chút run rẩy.
Sắc mặt của Lục Chính Ông lập tức biến thành xanh mét.
Âm mưu, một âm mưu đê tiện, vô sỉ.
Đây chính là kết quả mà Trương Nhất Phàm muốn mình đợi? một thủ đoạn quá ác độc!
Không ngờ chính mình lại ngồi đây chờ chết!
Lục Chính Ông không tự chủ xiết chặt hai nắm đấm.
Cùng lắm là đấu đến ngươi chết ta sống! Ta cũng không tin là bọn họ có thể hoàn toàn lật đổ ta!
Lục Chính Ông lúc này đã sắp khống chế không được lửa giận trong lòng, hết lần này đến lần khác bị người ta đánh lén! Tôi hận a ——
- Đi ——