Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1298 : Bí thư Lục đợi chút
Ngày đăng: 17:29 30/04/20
Bàng bí thư từ bên ngoài bước vào,
- Thư ký Đằng, đồng chí Nhất Phàm có ở đây không?
- Ô, Bàng bí thư. Chủ tịch Trương vừa đi xuống lầu rồi, ông chờ một lát nha.
Đằng Phi tuyệt đối không nghĩ tới Bàng bí thư sẽ tìm đến ông chủ, lập tức đưa đến một chén trà.
Đây là thời kỳ vô cùng mẫn cảm, Bàng bí thư đến tìm chủ tịch Trương, ẩn chứa rất nhiều ý tứ.
Chưa đầy 2 phút, Bàng bí thư nhìn đồng hồ, bỏ chén trà xuống.
- Tôi không đợi được nữa, nếu hắn về, ông hãy gọi điện cho thư ký của tôi.
Sau đó ông ta bỏ đi.
Trương Nhất Phàm trở lại, Đằng Phi lập tức báo cáo:
- Vừa rồi Bàng bí thư đến.
- Ông ta nói gì?
- Không nói gì cả, ngồi ngây người chưa đến 2 phút, trà còn không uống đã vội vã bỏ đi.
Đằng Phi báo cáo cụ thể.
Bàng bí thư là lão thành, làm việc có tiếng là bình tĩnh, rất nhiều người nói ông ta không tranh quyền đoạt lợi, giữ nguyên tắc, là một cán bộ lão thành trải qua nhiều thử thách, cũng là người có thâm niên lâu nhất ở Giang Hoài.
Không biết vì nguyên nhân gì mà một cán bộ lão thành như vậy, lại không có duyên với Bí thư Tỉnh, ngây người ở cái chức Phó bí thư đã 10 năm rồi.
Trương Nhất Phàm phân tích nguyên nhân này, năm đó khi Thủ tướng còn tại chức, nghe nói lúc đó ông ta có một cơ hội để thăng chức. Nhưng lại bị Thủ tướng đưa ra quyết định cuối cùng. Lão Bàng này, là một đồng chí không tồi, chịu được thử thách của tổ chức. Tôi cho rằng, ông ta tiếp tục giữ chức Phó bí thư sẽ rất có lợi cho sự phát triển và ổn định của Giang Hoài.
Rất nhiều người không hiểu được hàm ý trong câu nói này của Thủ tướng, bây giờ thì Trương Nhất Phàm đã hiểu.
Bàng bí thư đích thực là một đồng chí lão thành, đồng chí lão thành chính là qúa bảo thủ, không liều lĩnh. Năm đó có người để cử ông ta làm Chủ tịch Tỉnh, nhưng chức Chủ tịch Tỉnh này thật sự là không nên để một người quá bảo thủ đảm nhận. Mà làm một bí thư Tỉnh ủy, một tay cừ, ông ta mất đi một phần quyết đoán.
Một cán bộ không có cá tính, không thể làm người đứng đầu. Quá nguyên tắc, quá suy tính, trước sợ sói, sau sợ hổ, không có tinh thần tiến thủ, càng không thể làm Chủ tịch tỉnh.
Có người hỏi riêng lão Thủ tướng, ông ta chỉ mỉm cười, không trả lời. Vì thế, Bàng bí thư vẫn ngây người ở chức vụ này, phỏng chừng tới chết mới thôi.
Bàng bí thư có thói quen, cho dù là việc lớn hay nhỏ, đều phải cân nhắc cẩn thận, dựa vào biểu hiện của ông ta mấy ngày trước, Trương Nhất Phàm có thể nhìn ra được. Ông ta vừa muốn giữ nguyên tắc, vừa lo Lục Chính Ông có ý kiến với ông ta.
Nói đến đây, hắn lập tức ngừng lại, vì hắn nhớ ra Lục Nhã Tình vừa mới cảnh cáo, sau này trước mặt cô ta không được nhắc đến tên Giả Thi Văn này.
Về phần vì sao, Âu Dương Tam Hào vẫn không biết. nếu như y biết được rằng Giả Thi Văn và Lục Nhã Tình kết hôn đã 3 năm mà vẫn chưa động phòng, không biết y sẽ nghĩ thế nào.
Tình thế lúc này rất bất lợi, y không còn tâm tư nào để nghĩ đến những việc đó.
Lục Nhã Tình hiểu được ý tứ trong nữa câu sau của y, ba của Giả Thi Văn là ủy viên quốc hội, Đảng viên và Trưởng ban thư ký của Chính phủ, cơ quan bí thư Đảng. Một công công hữu danh vô thực như y thì có cách gì chứ?
Lục Nhã Tình đột nhiên nghĩ tới điểm này, nhưng cô không tỏ thái độ ngay lập tức.
- Không uống nữa, đưa tôi về!
Lục Nhã Tình ném cái ly xuống, xoay người bỏ đi.
Lục Chính Ông chắp 2 tay sau lưng, đi qua đi lại trong thư phòng. Ông ta đang làm một quyết định khó khăn. Đến lúc này mà trung ương Đảng vẫn không tìm mình, trong lòng ông ta thầm cân nhắc, tên Trương Nhất Phàm này rốt cuộc là hắn muốn làm cái gì?
Lục Nhã Tình trở về.
- Ba, hãy tìm Trưởng ban thư ký Giả đi!
Lục Chính Ông lắc đầu, nếu Trương gia ra tay thì Giả gia cũng không có cách phản kháng. Vấn đề mấu chốt là những người cấp trên này có ý định tham gia hay không thôi.
Đêm nay, là đêm khó qua nhất của Lục Chính Ông.
Là một kẻ bề trên, ông ta từng một tay làm mưa làm gió.
Hôm nay lại có bi kịch “Anh Hùng Đường Cùng”, Lục Chính Ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen như mực, lại không có lấy một tia sáng. Ông ta cảm thấy mình giống như một con thú sắp chết, đang giãy giụa trong đêm tối.
Suốt cả buổi tối, ông ta ngồi ngoài ban công, nhìn lên bầu trời tối đen. Bình minh cuối cùng cũng lặng lẽ kéo đến, Âu Dương Tam Hào và tài xế đã đến rồi, bọn họ dừng xe ngay bên ngoài biệt thự.
- Bí thư Lục, sắp đến giờ rồi! chúng ta mau đi thôi!
Lục Chính Ông nhìn Âu Dương Tam Hào, chậm rãi đứng dậy, làm vệ sinh cá nhân, sau đó sải bước đi ra sân.
Lục Nhã Tình từ cửa sổ nhìn thấy ba đang bước về phía chiếc xe số 1, cửa xe mở ra, lúc chuẩn bị bước lên xe, một chiếc Audi màu đen chạy đến, chính là chiếc xe số 2.
- Lục bí thư, đợi một chút!
Trương Nhất Phàm từ trên xe bước xuống, hướng về phía Lục Chính Ông hét lên một câu.