Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 132 : Âm mưu phía sau
Ngày đăng: 17:13 30/04/20
Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn
Các tờ báo lớn của địa khu Đông Lâm liên tiếp đưa tin về chuyện này, hơn nữa mỗi ngày đều theo sát, việc này khiến Chu Chí Phương rất căm tức. Rốt cuộc là ai đã âm thầm tung chuyện này? Hắn suy nghĩ cả nửa ngày, đến đối thủ là ai cũng không biết.
Tuy rằng cho đến bây giờ trên báo chí vẫn không đề cập đến tên tuổi và các manh mối khác của hung thủ, nội dung bên trong cũng là theo lời khai một phía của Tiểu Ngọc nhưng Chu Chí Phương giống như đuổi theo con ruồi đang bay, làm thế nào cũng không bắt được.
Thư ký chuyên trách Lưu Nhât Hải vội vàng đi tới.
- Chủ tịch địa khu, mọi thứ đã sắp xếp xong cả rồi, ngày mài mở phiên tòa.
Chu Chí Phương dùng tay vuốt cằm, gật gật đầu.
Lưu Nhất Hải nhìn vị lãnh đạo không nói gì, chỉ đứng bên cạnh đợi chỉ bảo.
Lát lâu sau mới nghe Chu Chí Phương trầm giọng hỏi.
- Tòa soạn báo bên kia đều đã chào hỏi hết rồi chứ?
Lưu Nhất Hải cung kính trả lời.
- Mấy tòa soạn báo đều có chào hỏi hết rồi. Ngài yên tâm đi! Bọn họ nói phía bên cô Tiểu Ngọc cũng có đến gặp người ta, bọn họ đồng ý sẽ không chống án.
Làm thư ký chuyên trách của Chu Chí Phương, Lưu Nhất Hải về cơ bản luôn đoán được ý của chủ mình, có rất nhiều chuyện thường không cần đến Chu Chí Phương nhắc nhở, hắn ta cũng đều làm tốt.
Về phương diện này Chu Chí Phương khá hài lòng về hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh, Chu Chí Phương cau mày suy nghĩ. Lưu Nhất Hải đã quen thuộc với thói quen của ông ta, bởi vậy hắn cũng không dám làm phiền. Cứ đứng bên cạnh như vậy nửa tiếng đồng hồ Chu Chí Phương mới ngẩng đầu lên, ánh mắt nghĩ ngợi xa xăm.
Chỉ thấy ông ta giơ lên một ngón tay.
Ngươi đi kiểm tra một chút, rốt cuộc là ai giở trò ở sau lưng. Lâm Đông Hải tuy là lão già cổ quái nhưng tuyệt đối không dám đụng đến ta đâu.
- Chủ tịch địa khu, ngài hoài nghi có người đứng đằng sau âm thầm thao túng à.
Ngoại trừ việc đó ra còn có cách giải thích khác sao?
Lưu Nhất Hải gật gật đầu.
- Tôi lập tức đi điều tra ngay. Nhưng chuyện này Nhâm Thiết Lâm nhất định là có chỗ sơ hở. Nếu không tôi nghĩ theo tác phong của hắn thì bình thường làm sao dám đắc tội với ngài.
- Việc này tôi cũng từng nghĩ qua, Nhâm Thiết Lâm vốn dĩ không có khả năng đó, nếu không hắn sớm đã làm Bí thư Đảng ủy công an rồi? Cần gì phải mỏi mắt đợi nhiều năm như vậy.
Chu Chí Phương hôm nay rất khác mọi ngày, không ngờ hắn lại cùng cấp dưới của mình thảo luận mấy vấn đề này, bình thường hắn luôn tỏ ra cao ngạo, khinh thường người khác.
Lưu Nhất Hải tự biết nguyên nhân hoàn toàn là vì Chu Đỉnh Thiên, nếu không Chu Chí Phương sẽ không làm mất hình ảnh của mình.
Đột nhiên, từ đường lớn Tân Giang truyền đến một tiếng hét.
- Không được chạy, bắt lấy chúng.
Ngay sau đó có hai người chạy về hướng bên này, phía sau bảy tám người thanh niên chạy hùng hục đuổi theo. Hai người bị đuổi là thị dân bình thường, một người khoảng năm mươi, một người là thanh niên khoảng hơn hai mươi.
Xem cách ăn mặc của bọn họ đều vô cùng đơn giản, người thanh niên này tuy giữ vẻ thời trang nhưng quần áo trên người tuyệt đối là hàng vỉa hè không quá một trăm tệ.
Hai người chạy đến gần chỗ Trương Nhất Phàm, người trung niên bị một phát súng ngã xuống. Người thanh niên vội vàng quay người lại, kéo người kia dậy, lo lắng hỏi:
- Bố bố, bố không sao chứ!
- Tiểu Vũ, con nhanh chạy đi! Không cần lo cho bố đâu.
Người trung niên đẩy hắn một cái, hiển nhiên muốn cho con mình chạy trốn trước, tránh việc cả hai cùng rơi vào tay bọn họ.
Lúc đó người thanh niên hơi do dự, chớp mắt đám người phía sau đã đuổi đến nơi.
- Mẹ mày, muốn chết à! Còn muốn chạy sao!
Sau đó mấy người nhảy bổ lên, đấm đá một trận tơi bời.
- Đừng đánh bố tôi, vốn là một mình tôi làm. Đến đây, đến đánh tôi đi!
Người thanh niên điên loạn đẩy bọn người kia ra, chạy tới ôm chặt lấy người đàn ông trung niên.
- Bố dựa vào con đi, còn muốn một mình chịu đòn, bố ngốc quá!
Trong đó có một tên mắt cá vàng, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, hung dữ ấn lên mu bàn tay của người thanh niên.
- A ——
Người thanh niên kêu lên một tiếng thảm thiết, ra sức đá một cước, trúng vào tên mắt cá vàng.
Tên mắt cá vàng liền ôm bụng tại chỗ, né ra mấy mét. Khả năng tên này là lão Đại của bọn họ, mấy người khác thấy tên này bị đánh vội cuống cuồng chạy tới đấm đá túi bụi vào hai bố con.
Trương Nhất Phàm vốn không muốn quản những việc đầu đường xó chợ này, chỉ là đột nhiên nghe thấy người đàn ông trung niên hét lên một tiếng.
- Các người còn biết đạo lý không hả? Làm tổn thương con gái của ta, còn không cho chúng tôi báo án. Chẳng lẽ trên đời này không còn có vương pháp? Con trai của Chủ tịch Địa khu thì có thể coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm à?
Nghe được bốn chữ Chủ tịch Địa khu, Trương Nhất Phàm liền đi tới.
- Dừng tay.
Tiếng hô này rất lớn, đột nhiên làm cho mấy tên côn đồ này dừng lại. Nhóm người này đều quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt nóng nảy của Trương Nhất Phàm, ánh mắt tức giận trừng trừng nhìn bọn họ.