Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 131 : Mỹ nữ say rượu

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Trương Nhất Phàm lái xe đến chỗ ở. Thẩm Uyển Vân vừa nhảy nhót ầm ĩ là thế mà giờ cũng ngủ say trên ghế sau giống Đổng Tiểu Phàm.



Trương Nhất Phàm lúc này hơi khó xử, chẳng lẽ hắn phải cõng hai người lên phòng sao? Bản thân hắn chưa từng làm công việc nặng nhọc như thế này bao giờ cả. Khẽ cắn môi nhìn hai người bọn Đổng Tiểu Phàm đang ngủ say làm hắn không nỡ đánh thức bọn họ dậy.



Vốn tưởng rằng tửu lượng của Thẩm Uyển Vân cũng khá, nhưng tận mắt hắn chứng kiến cảnh cô thực sự uống khá nhiều. Chắc là cũng say rồi. Vì thế hắn liền cân nhắc xem hai cô gái này ai nhẹ hơn để cõng người đó lên phòng trước.



- Uyển Vân, Uyển Vân



Gọi cô mấy tiếng mà chẳng thấy có phản ứng gì, Trương Nhất Phàm liền mở cửa sau, kéo Đổng Tiểu Phàm ra cõng cô lên lưng, đóng cửa xe rồi bước đi.



Đổng Tiểu Phàm cao 1m7 thân hình mảnh dẻ thanh tú, nặng tầm 50kg thì cũng không mất sức lắm, nhưng hắn ở tầng 4 nên cũng không biết có thể cõng cô một mạch lên đến phòng được không.



Ở tỉnh Hồ Nam, tiết trời thu tháng 8 khá nóng bức, Đổng Tiểu Phàm mặc một bộ đồ màu trắng. Khi Trương Nhất Phàm ôm cô thì tay hắn chạm vào bộ ngực mềm mại của cô. Mặc dù hai người đã từng nhiều lần tiếp xúc thân mật với nhau và đều dựa trên tinh thần tự nguyện, nhưng dưới tác dụng của men rượu lại làm hắn có chút bất thường.



Cõng Đổng Tiểu Phàm trên lưng, đôi gò bồng đào của cô ép chặt vào lưng hắn khiến hắn rất thích thú nhưng cũng khá mệt. Lên đến tầng 4 mãi mới mở được cửa phòng, dép không thèm cởi hắn liền ném cô xuống ghế xô-pha.



Dưới lầu vẫn còn một người nữa, Trương Nhất Phàm đóng cửa lại rồi xuống lầu lần nữa.



Hắn sợ rằng mình ở trên lầu quá lâu Thẩm Uyển Vân sẽ xảy ra chuyện, cô uống say rồi nên rất khó nói.



May là xuống đến nơi mọi thứ vẫn ổn. Trương Nhất Phàm mở cửa xe vỗ nhẹ vào mông Thẩm Uyển Vân, cô ngủ say quá, khi hắn khom lưng ôm cô thì cô liền mở mắt ra.



- Cô không say?



Trương Nhất Phàm có chút bực dọc vì thấy mình bị cô ta qua mặt.



Thẩm Uyển Vân cười hì hì đưa tay ôm lấy cổ hắn nói:



- Chẳng lẽ anh mong em ngủ say đợi anh cõng em lên phòng sao? Anh là người đàn ông của em, em nỡ lòng nào để anh mệt thế.



- Không đi đi còn ở mãi trên xe làm gì?



Trương Nhất Phàm định rời khỏi xe thì bị Thẩm Uyển Vân ôm chặt lấy cổ, nũng nịu nói:



- Hôn em một cái.




Đêm tĩnh lặng nhưng kỳ thực không hề tĩnh lặng chút nào.



Khuôn viên và phòng làm việc của Viện kiểm sát đột nhiên cháy lớn, tư liệu và chúng cứ trong phòng dữ liệu đều bị mất sạch.



Ngày hôm sau Trương Nhất Phàm mới biết tin này. Vẻ mặt hắn khá điềm tĩnh, dường như đều trong dự kiến của hắn. Tối qua chính hắn nhìn thấy sự xuất hiện của Lưu Nhất Hải, Thông Thành sẽ không được bình yên nữa rồi.



Vậy thì đám cháy ở Viện kiểm sát cũng không có gì là khó giải thích cả.



Nếu không dự đoán sai thì Chu Đỉnh Thiên cuối cũng sẽ được phóng thích với lý do không đủ chứng cớ.



Tất cả đều đã lường trước được, Phòng Công an tham gia điều tra vụ này không điều tra được gì cả. Đối phương khi đã cố tình làm vậy thì đương nhiên là sẽ không thể để anh điều tra ra sơ hở gì.



Chỉ là gia đình người bị hại vì việc này mà thêm phần kích động. Bởi vì chứng cứ và hồ sơ không còn nữa, nên sẽ phải tìm lại, hơn nữa sự việc đã trôi qua lâu lắm rồi. Cái thứ mà Chu Đỉnh Thiên để lại trên cơ thể Tiểu Ngọc đã sớm biến mất rồi, làm sao có thể lấy ra được nữa?



Hơn nữa đến giờ Tiểu Ngọc vẫn chưa tỉnh lại, vẫn nằm trong phòng cấp cứu, do người nhà túc trực bên cạnh suốt ngày đêm.



Những việc còn lại, Trương Nhất Phàm cũng không muốn can thiệp vào, để xem họ muốn chơi thế nào. Chu Chí Phương vì cứu con trai mà quá liều lĩnh. Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc mà dường như nhìn thấy một khuôn mặt lo lắng không yên.



Đường Vũ đi vào phòng, thuật lại chi tiết tình hình điều tra vụ cháy ở Viện kiểm sát. Nguyên nhân cháy không rõ, trước mắt vẫn đang điều tra.



Đây là kết quả điều tra của bên cảnh sát. Trương Nhất Phàm cười cười, ném cho Đường Vũ một điếu thuốc rồi nói: kệ cho chúng giày vò nhau. Tạm thời để sự việc này sang một bên, cần làm gì thì làm nấy.



Đường Vũ thấy vô cùng khó hiểu. Nếu đã đắc tội với Chu Chí Phương thì tại sao không nhân cơ hội này đánh cho y một trận thật đau. Nhưng vì Trương Nhất Phàm không lên tiếng nên y cũng không tiện hỏi thêm.



Nhưng vẻ thong dong bình tĩnh của Trương Nhất Phàm khiến Đường Vũ rất yên tâm. Quả nhiên đến buổi chiều đã có chuyện. Gia đình người bị hại tổ chức một buổi khiếu nại thị uy quy mô lớn.



Gây náo loạn à, các người cứ làm đi. Càng to càng tốt, tốt nhất là to đến mức không thể cứu vãn nổi.



Trương Nhất Phàm biết việc hắn cần làm bây giờ là đợi, đợi thời cơ chín mùi.



Những phóng viên mà Thẩm Uyển Vân bố trí ngày nào cũng quan tâm, đưa tin về sự kiện này. Sự việc ngày càng rầm rộ. Chu Chí Phương ngươi thực sự có thể một tay che trời chăng? Đùa bỡn tính mạng con người ta trong tay mình?



Chu Chí Phương chức cao vọng trọng nhưng không thể ngăn cản miệng lưỡi thiên hạ. Đây chính là hiệu quả mà Trương Nhất Phàm muốn.