Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1335 : Nguyên nhân mâu thuẫn
Ngày đăng: 17:29 30/04/20
Cuộc gặp mặt lần này đã biến thành một cuộc thảo luận. Trong đầu ông Đổng Chính Quyền đã định sẵn kế hoạch hợp tác phát triển kinh tế với tỉnh Giang Hoài, tạo ra một không gian phát triển lành mạnh và bền vững cho các doanh nghiệp của hai tỉnh. Những tình huống Trương Nhất Phàm đã đề cập đến cũng chưa chắc sẽ xảy ra.
Đúng như hắn nói, hiện giờ nên tính trước là vừa, dù sao phòng bệnh cũng hơn chữa bệnh!
Nếu Liên minh châu Âu đã có thái độ như vậy, một tỉnh kinh tế phát triển nhất định phải làm gì đó cho các doanh nghiệp bản địa. Bản thân chính phủ thay vì chỉ thu thuế và không ngừng tăng thêm gánh nặng, thì cũng cần làm gì đó cho các doanh nghiệp của địa phương. Họ phải thể hiện một chút gì đó gọi là trách nhiệm của người làm công cho nhân dân chứ!
Đằng Phi ngồi bên cạnh cắm cúi ghi chép, một là vấn đề thiếu nhân công; hai là vấn đề vốn doanh nghiệp; ba là vấn đề làm sao đối phó với hàng rào kỹ thuật của châu Âu…
Về vấn đề thiếu nhân công, chủ yếu vẫn nằm ở khâu đãi ngộ và tiền lương cho công nhân. Điều này đã trực tiếp dẫn tới tình trạng người dân bỏ quê đi nơi khác, không chịu đến các vùng duyên hải phía đông Giang Hoài, Giang Đông kiếm việc làm. Về vấn đề vốn doanh nghiệp, cái này thì phải đề cập đến tình trạng mấy năm gần đây, các nhà máy xí nghiệp mở rộng quy mô một cách bừa bãi, đơn hàng nào cũng dám tiếp nhận, đơn hàng nào cũng dám gửi đi. Hành động này đều trực tiếp dẫn đến tình trạng quay vòng vốn chậm hoặc thiếu vốn lưu động. Còn về hàng rào kỹ thuật của châu Âu thì đây có thể coi là một chủ đề mới. Vấn đề này cần nghiên cứu chuyên sâu hơn, mới có thể tìm ra phương án đối phó hiệu quả nhất.
Quả thực, những điểm này đã trở thành khó khăn tất yếu mà hầu hết các thành phố và khu vực vùng duyên hải phải đối mặt.
Tính đến hiện tại, có thể nói, nền kinh tế Trung Quốc đã đạt tới một tầm cao đáng kể, gần ba mươi năm cải cách mở cửa, Trung Quốc đã hoàn thành quá trình “thoát xác”, trở thành con rồng phương Đông đang vươn mình bay lên.
Nhiều người ở khu vực duyên hải đã thành đại gia, kinh tế khu vực nội địa cũng đang dần khởi sắc. Kinh tế trên đà phát triển mạnh mẽ sẽ kéo theo rất nhiều vấn đề, nếu không có biện pháp giải quyết kịp thời, nó sẽ trở thành yếu tố quan trọng kìm hãm sự phát triển.
Nhiều người cảm thấy hết sức kinh ngạc trước những vấn đề kinh tế Trương Nhất Phàm đưa ra. Khí thế oai phong tỏa ra từ vị Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi này càng khiến người ta phải nhìn nhận lại. Có người từng thì thầm to nhỏ với nhau rằng, Trương Nhất Phàm có được vị trí như ngày hôm nay là nhờ lợi thế gia tộc, tuy nhiên, qua bài phát biểu vừa rồi, nhiều người không thể không phục những kiến giải về kinh tế cùng một chuỗi lí luận sắc bén của hắn.
Khi buổi gặp mặt kết thúc đã là năm rưỡi chiều.
Thế nhưng nhiều người vẫn tràn đầy hứng thú, ngồi ngẫm lại những lời Trương Nhất Phàm đã nói.
Lục Chính Ông vốn đã có ý đối chọi, ông ta cho rằng Trương Nhất Phàm nói có hơi khoa trương, ví dụ như vấn đề nhân công “bỏ hoang”, ông ta chưa từng nghe nói về chuyện này. Hay như vấn đề vốn doanh nghiệp, đây đã trở thành vấn đề muôn thuở luôn được lôi ra nhai đi nhai lại trong các kỳ họp. Chỉ cần doanh nghiệp lớn mạnh, phát triển, dĩ nhiên sẽ kéo theo các vấn đề về vốn. Còn về cái gọi là hàng rào của châu Âu, trước đây ông ta từng nghe nói đến, song cũng không mấy để tâm.
Dù sao đi nữa, cái hàng rào này của họ, đa số các doanh nghiệp của Trung Quốc vẫn có thể vượt qua được.
Thực ra Lục Chính Ông đến Giang Đông lần này có hai mục đích chính, thứ nhất là để trốn tránh dư luận, thứ hai là muốn Trương Nhất Phàm biết được cách nghĩ cũng như thái độ của ông ta.
- Đó chỉ là thể hiện bên ngoài thôi ạ, thực ra Bí thư Bàng không hề yếu thế, trước giờ ông ta chỉ cố tình tỏ ra như vậy thôi. Có lẽ, một người ở chức Phó Bí thư lâu thế, lại bỏ lỡ quá nhiều cơ hội, nên là khó tránh khỏi thay đổi tâm tính.
- Ừ, con nói phải, con người ai cũng đều có ham muốn, hơn nữa còn là ham muốn bất tận. Giống như thương nhân đấy, lúc họ không có tiền sẽ muốn kiếm tiền, đến khi có tiền rồi sẽ muốn xây nhà máy, rồi nhà máy càng ngày càng lớn, nhưng bọn họ vẫn muốn nó lớn hơn nữa, muốn mở rộng ra thành phố, rồi bước ra thế giới. Người làm quan như chúng ta cũng như vậy, luôn hy vọng có thể leo lên ngày càng cao. Có lẽ vị trí của con đã kích thích ham muốn của ông ta. Theo bố biết, ban đầu Nội các Chính phủ không nghĩ đến con đâu, mà định đưa Bí thư Bàng lên. Dù sao ông ta cũng ở Giang Hoài mười mấy năm, lại là Phó Bí thư hai nhiệm kỳ. Nhưng rồi sau đấy, Lục Chính Ông lại báo cáo một số tình hình với bên trên, thế là Bí thư Bàng bị gạch tên. Mâu thuẫn giữa họ có lẽ bắt đầu nảy sinh từ thời điểm đó.
- Còn có việc như vậy thật ạ?
Trương Nhất Phàm có chút kinh ngạc!
Lục Chính Ông tố cáo Bí thư Bàng, làm cho lão ta không được làm Chủ tịch tỉnh, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến một người vốn nhu nhược như Bí thư Bàng quê quá hóa giận, lão định nhân việc Trương Nhất Phàm đến nhậm chức rồi gây ra một trận “giông bão”. Cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng biết ẩn tình đằng sau việc này. Nói như vậy, chẳng phải Lục Chính Ông đã gián tiếp giúp đỡ hắn hay sao?
Đổng Chính Quyền gật đầu.
- Không biết bằng cách nào mà việc Lục Chính Ông báo lên cấp trên lại đến tai Bí thư Bàng. Con bảo ông ấy có nuốt nổi cục tức này không? Tuy vậy, bố lại cho rằng, Lục Chính Ông nói không sai, công việc và tình cảm là hai chuyện khác nhau. Giang Hoài cần được “tiếp sức”, cần có một cán bộ quyết đoán. Về mặt này hiển nhiên Bí thư Bàng không đạt yêu cầu.
- Con cám ơn bố đã vẽ đường chỉ lối cho con!
Trương Nhất Phàm cảm kích Đổng Chính Quyền đã nói cho hắn biết những tin tức mật này.
Đổng Chính Quyền xua tay.
- Con không cần cảm ơn bố, con có thể đưa Giang Hoài vươn lên đã không uổng công chúng ta lo nghĩ cho con rồi. À, còn một chuyện nữa, con bàn bạc thêm với Tiểu Phàm, tìm lúc nào chuyển công ty về Thượng Hải đi, đều là người Trung Quốc cả, sớm muộn gì cũng phải về nước!
- Vâng, con biết rồi ạ!
Trương Nhất Phàm lễ phép trả lời.