Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1339 : Ngọc tốt
Ngày đăng: 17:29 30/04/20
Nhìn thấy bản tố cáo này, sắc mặt của Trưởng ban thư ký trầm xuống.
Chẳng nhẽ mình điều tra nhiều ngày như vậy, là uổng phí sao?
Đường đường là Phó trưởng ban thư kí quốc vụ viện, gã phải vô cùng bình tĩnh, đầu tiên chưa xem nội dung của bức thư này, mà suy nghĩ động cơ của người đứng đằng sau. Ngày mai mình về Bắc Kinh đã định sẵn rồi, mục đích của đối phương là gì đây?
Gã cười nhạt, chậm rãi ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Bức thư này chắc chắn là viết cho mình, nhưng nội dung tố cáo, lại là con gái của Lục Chính Ông tên là Lục Nhã Tình. Chủ tịch của bất động sản Lam Thiên, Trưởng ban thư ký chỉ liếc qua, liền hướng ra bên ngoài, hô một câu:
- Tiểu Tôn!
- Có chuyện gì vậy trưởng ban thư ký?
Sau khi tiểu Tôn đi vào, Trưởng ban thư ký gõ bàn:
- Anh gọi điện thoại cho Bí thư Lý Hồng, bảo cô ấy đến đây một lúc.
Lý Hồng dẫn theo thư ký đến nhà khách của tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký đang ngồi trên ghế sô pha uống trà.
Văn Tĩnh ở bên ngoài, lúc Lý Hồng đi vào, Trưởng ban thư ký đẩy bức thư ra trước mặt cô:
- Cô đến rồi à, xem cái này trước đi!
Thư tố cáo Lục Nhã Tình, Lý Hồng nhìn qua một lúc, không phát biểu ý kiến gì cả.
Trưởng ban thư ký nói:
- Nói đi xem nào, có suy nghĩ gì?
Lý Hồng nghiêm túc nói:
- Xem ra Trưởng ban thư ký được mọi người chào đón thôi, có người muốn giữ anh ở lại đây một thời gian!
Trưởng ban thư ký hút một hơi thuốc, hình như rất vui vẻ:
- Giang Hoài không bình yên như những gì các cô nói, đồng chí Lý Hồng, cô là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, e rằng ghánh nặng đường xa, Cô phải nhớ rằng, càng là những địa phương giàu có, hành vi của các cán bộ càng không đúng mực. Nếu như là ở những nơi nghèo khó, ăn uống được coi là chuyện lớn, mà đến Giang Hoài, đây đã là chuyện rất bình thường rồi. Ăn một bữa cơm, mời khách vân vân, đối với bọn họ mà nói không là cái gì cả. Cho nên công tác kiểm tra kỷ luật ở Giang Hoài, cũng không dễ nắm bắt.
Lý Hồng cười, cũng không nói gì cả.
Trưởng ban thư ký nhả khói thuốc ra:
- Cô nói đi, chuyện này nên làm như thế nào?
Lúc này Lý Hồng mới nói:
- Chẳng phải anh đã quyết định rồi sao?
Trưởng ban thư ký cười:
- Lý Hồng cô được lắm, được rồi! Chẳng nhẽ tôi không thể tìm cô đến để nắm rõ một chút tình hình sao?
Lúc Trưởng ban thư ký nói, mắt cứ nhìn vào bức tượng phật bằng ngọc, hoàn toàn đạt đến mức quên đi chính bản thân mình.
Bí thư Bàng đã biết từ lâu, cả đời này của gã không cầu cái gì, chỉ cầu có ngọc.
Bởi vậy, gã thản nhiên cười:
- Trưởng ban thư ký, cảnh sắc ở Giang Hoài vô cùng đẹp, nếu đã đến rồi, hay là ở lại thêm vài ngày nữa. Ngày mai tôi đưa Trưởng ban thư ký đi ngắm phong cảnh
Nói xong, gã đẩy nhẹ một cái, đẩy bức tượng ngọc ra trước mặt Trưởng ban thư ký:
- Bức tượng ngọc này tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì, cũng không biết cách tận hưởng, chi bằng để Trưởng ban thư ký mang về từ từ xem!
Trong lòng Trưởng ban thư ký mừng thầm, nhưng lại nổi giận:
- Không được, không được! nếu anh đã biết được quy tắc của tôi, thì không nên phá hỏng nó. Hơn nữa, quân tử không đoạt lấy thứ mà người ta yêu mến, tôi nhìn là được rồi.
Quân tử, anh coi là quân tử cái gì?
Trong lòng Bí thư Bàng tức giận mắng một câu, bố mày còn chưa từng gặp, bây giờ có người còn dám tự xưng là quân tử. Chẳng nhẽ ngọc trong như phòng nhà mày, đều do mày tự mua sao? Ông biết nguyên do mày chỉ nhìn ngọc không mua ngọc.
Tuy nhiên, trên mặt của Bí thư Bàng, vẫn thản nhiên cười:
- Trưởng ban thư ký, mang về nhà từ từ xem, không vội, không vội!
Gã vỗ nhẹ vào tay của Trưởng ban thư ký, Trưởng ban thư ký ngẩng đầu lên:
- Ồ…ha ha – Đồng chí Bàng đúng là người thú vị. Được, vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh, từ từ xem!?
Bí thư Bàng gật đầu:
- Ngày mai tôi đến đón anh, cùng đi ngắm cảnh. Giang Hoài không sánh được với Bắc Kinh, bây giờ chính là thời điểm trăm hoa đua nở, là mùa rất đẹp.
Trưởng ban thư ký cười vừa lòng:
- Vậy thì tôi ở lại thêm mấy ngày nữa, ở lại thêm mấy ngày nữa.
- Trưởng ban thư ký, tôi đi nhé, không cần tiễn. Đừng khách sáo, đừng khách sáo
Bí thư Bàng đại công cáo thành, liền đứng lên cáo từ.
Nét mặt của Trưởng ban thư ký đang mỉm cười, ánh mắt vẫn đặt trên bức tượng phật bằng ngọc kia:
- Thượng phẩm, quả nhiên là ngọc thượng hạng!
- Tiểu Tôn! Nói với những người khác trong tổ điều tra một tiếng, ngày mai tạm thời không trở về. Đúng, tôi muốn ở lại thêm hai ngày nữa!
Trưởng ban thư ký đặt điện thoại xuống, lộ rõ nét vui mừng trên mặt:
- Ngọc tốt, ngọc tốt!