Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1346 : Muốn giới thiệu một người

Ngày đăng: 17:30 30/04/20


Biến cố Giang Hạ khiến sự yên ả ở Giang Hoài nổi lên gợn sóng, Mạc Quốc Long - Ban tổ chức cán bộ đến văn phòng Lục Chính Ông xin chỉ thị, đối với nhân sự Giang Hạ nên bố trí thế nào?



Từ trước tới nay Lục Chính Ông rất sát sao trong vấn đề nhân sự. Chuyện nhỏ đến lớn ông ta đều đích thân quản, nắm trong tay mình quyền lực tuyệt đối. Nhưng lần này ông lại nói với Mạc Quốc Long:



- Chờ một chút, để tôi cân nhắc đã, chiều chúng ta sẽ nói lại chuyện này.



Mạc Quốc Long lấy làm lạ, bình thường hẳn ông ta đã sớm đưa ra quyết định, sao lần này lại do dự?



Một thành thị phát triển như Giang Hạ thì việc vị trí Bí thư thành ủy rất nhiều người muốn vào. Không riêng gì người có tư cách phía dưới mà còn các ủy viên thường vụ cấp trên, ai cũng nhìn chằm chằm vào vị trí đí, có ý tiến cử người nhà mình nhằm củng cố thế lực của mình.



Nhưng chức quan to ở Giang Hoài không tới phiên người khác định đoạt, Bí thư Tỉnh ủy quyết định tất cả.



Lục Chính Ông do dự tự nhiên khiến trong lòng Mạc Quốc Long lóe lên ý tưởng. Rốt cuộc Bí thư Lục suy xét điều gì? Có phải tạo cơ hội cho mình hay không? Dĩ nhiên Mạc Quốc Long cũng muốn giới thiệu người nhà của mình.



Nhưng đột nhiên anh ý thức được một vấn đề, Chủ tịch Trương đã lên tiếng gì đâu? Quyền lực của Chủ tịch tỉnh Trương không ai dám bỏ qua, có phải Bí thư Lục định đem ân tình này trao cho hắn? Vì thế anh lập tức lui bước. Vị trí Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố anh có thể bỏ qua nhưng Phó chủ tịch thành phố kiêm quản lý công nghiệp anh nhất định phải cố gắng can thiệp.



Bí thư Bàng bị cách chức, ở Giang Hoài còn hai thế lực lớn, Mạc Quốc Long không thể giúp đỡ người nhà thì còn mặt mũi nào nữa.



Không ngờ vào giữa trưa Phó Chủ tịch thường trực thành phố Giang Hạ Tạ Quang Viễn đến nhà anh để hỏi thăm, điều này khiến Mạc Quốc Long rất bị động:



- Anh đến đây làm gì? Giờ này là giờ nào mà anh còn quan tâm quá như vậy?



Tạ Quang Viễn đường xá xa xôi đến:



- Trưởng ban Mạc, ủy viên thường vụ có quyết nghị chưa?



Mạc Quốc Long trừng mắt nhìn y:



- Đây là thời kỳ nhạy cảm, anh nghĩ tôi có thể tác động đến vị trí công việc của anh sao, lúc này chạy cái gì mà chạy? không sợ sao?



Tạ Quang Viễn ngường ngùng cười:



- Tôi không phải mất tự tin, Trưởng ban Mạc tiết lộ ít thông tin được không?



- Bây giờ chưa có kết luận, tuy nhiên anh cũng có khả năng lớn ngồi vào vị trí Chủ tịch thành phố. Cứ từ từ đi, sự việc cụ thể thế nào còn phải đợi Bí thư Lục và Chủ tịch tỉnh Trương bàn bạc đã.



- Chủ tịch tỉnh Trương ư?



Tạ Quang Viễn hơi khó hiểu, Chủ tịch tỉnh Trương một người trẻ tuổi, hắn có quyền gì?



Nhìn sự hoài nghi của Tạ Quang Viễn, Mạc Quốc Long liền trầm giọng nói:



- Nếu anh coi thường Chủ tịch tỉnh Trương coi như anh xong đời.



Chỉ một câu như vậy khiến trong lòng Tạ Quang Viễn có rất nhiều trăn trở.



Lúc rời khỏi nhà Trưởng ban Mạc, y để lại một phong bì.



Trưởng ban Mạc nói:



- Anh có ý gì vậy?



Tạ Quang Viễn trả lời:



- Không có ý gì đâu, chỉ là một chút lòng thành của tôi thôi.



Trưởng ban Mạc trừng mắt nói:



- Lần sau không được như vậy nữa, ảnh hưởng không tốt, biết chưa?




Khi Tô Thiện nói vấn đề này Trương Nhất Phàm khá bất ngờ:



- Ý cô là sao, sao giờ lại quan tâm đến chính trị thế? Muốn lấn sân à?



Tô Thiện mỉm cười:



- Tôi có thể đề cử một người với anh được không?



Nói tới chuyện này Trương Nhất Phàm trở nên nghiêm túc:



- Người như thế nào?



Tô Thiện nói:



- Là chú tôi, họ Tô chúng tôi chỉ có một người làm quan. Đã 8 năm giữ chức Phó Chủ tịch thành phố Nam Hoa, đối nhân xử thế rất khô khan, cơ bản là người sống nguyên tắc, nên không được lòng người.



Trương Nhất Phàm ngạc nhiên:



- Tên chú ấy là gì?



- Tô Tân Quốc.



Trương Nhất Phàm ồ lên và không nói thêm gì nữa.



Đằng Phi gọi món ăn xong trở về gặp một người, người này anh không quen nhưng đối phương lại rất hồ hởi:



- Thư ký Đằng, tôi là Tạ Quang Viễn - Phó Chủ tịch thường trực thành phố Giang Hạ, còn nhớ tôi không? Không nhớ à? hahaha



Đằng Phi quả thực không nhớ ra, nhưng nghe cái tên Tạ Quang Viễn có vẻ quen quen, anh liền hỏi:



- Chủ tịch thành phố Quang Viễn, sao anh lại ở đây?



Tạ Quang Viễn cười kéo tay Đằng Phi vào phòng, nháy mắt cho thư ký và lái xe để họ rời khỏi.



Tạ Quang Viễn đưa cho Đằng Phi chén trà:



- Thư ký Đằng, tôi tìm đến Chủ tịch tỉnh Trương báo cáo công việc, phiền anh nói hộ một câu.



Tiếp đó y đưa ra một phong bì khá dày:



- Thư ký Đằng, đây là chút lòng thành, nghe nói anh sắp kết hôn, anh hãy mua cho vợ sắp cưới ít đồ trang sức nhé, haha…



Đăng Phi nghiêm mặt:



- Chủ tịch thành phố Tạ Quang Viễn, cái này không được, Chủ tịch tỉnh Trương là người quy củ, như thế này là anh hại tôi chứ không phải giúp tôi.



Anh đưa phong bì lại:



- Anh có chuyện gì thì tôi sẽ nói lại với Chủ tịch tỉnh Trương giúp anh, nhưng việc này thì không thể.



Đằng Phi khẽ đẩy phong bì lại, đứng lên bước ra ngoài:



- Nếu anh có gì muốn nói cứ đến văn phòng.



Tạ Quang Viễn ước chừng phong bì:



- Ai dà, Đằng Phi này 20.000 tiền mặt còn chê ít sao?