Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 213 : Ly biệt

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Sau sự việc nửa tháng, Liễu Hồng cũng đã đi Thâm Quyến, Trương Nhất Phàm mới đem xe, điện thoại và túi xách của Đổng Tiểu Phàm đưa đến tỉnh lị.



Đi đến trụ sở Tỉnh ủy, Trương Nhất Phàm cho xe dừng lại.



Nơi này đã từng là nơi hai người không nỡ chia tay, mỗi khi Trương Nhất Phàm đưa cô về, hai người đều quyến luyến dưới lầu, ôm nhau thật lâu, sau đó Đổng Tiểu Phàm mới lên nhà.



Bây giờ, trong lòng Trương Nhất Phàm lại có một tâm trạng hết sức phức tạp, đã từng gắn bó thắm thiết với nhau, chẳng nhẽ hôm nay đây lại là nơi chia tay hay sao? Nhìn lên căn phòng của Đổng Tiểu Phàm, ở dưới nhà hút chừng hai điếu thuốc rồi quyết định đi xuống nhưng sau lại cố gắng đi lên.



Đổng Tiểu Phàm không đi làm đã nửa tháng nay, cô cũng không đi đâu cả, một mình ở nhà, trong khuê phòng của Đổng đại tiểu thư, bày ra rất nhiều tấm ảnh lớn nhỏ.



Những tấm ảnh này có những kí ức hai người lớn lên cùng nhau, người yêu thanh mai trúc mã của nhau, một khi đã chia tay thì còn lại chính là sự tiếc nuối.



Trong phòng vẫn còn vang lên bài hát “Phân phi”, Đồng Tiểu Phàm giàn giụa nước mắt, ngồi ngẩn ngơ ở đó, trong đầu trống rỗng. Lời ca đau thương của bài hát kinh điển hết lần này tới lần khác vang lên: mưa bay theo làn gió, bay giữa bầu trời chính là giọt lệ em đang tuôn rơi, rơi xuống bàn tay chính là dư âm của anh, người đã hiểu được tấm chân tình rồi lại đổi lấy là nỗi biệt ly.



Tôi biết rằng tình yêu không phải là mãi mãi…



Đổng Tiểu Phàm không biết cô đã nghe bài hát này bao nhiêu lần, mỗi lần nghe, cô lại một lần rơi nước mắt, mỗi lần rơi nước mắt, cô lại thêm một lần đau lòng. Tất cả quá khứ, từ lúc nhỏ hai người cùng nhau lớn lên đều hiện về trước mắt.



Chẳng lẽ tất cả đều sẽ kết thúc hay sao?



Tình yêu rốt cuộc lại mong manh như vậy, Đổng Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt vẫn rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp, một chút thương cảm đang bao trùm lấy ngôi nhà. Phó Bí thư Đổng đang ngồi trên ghế xa-lông, lặng lẽ hút thuốc.



Tiểu Phàm đã mấy ngày nay không ăn gì, cô tự nhốt mình trong phòng, mặc cho ông có gọi thế nào cũng không ra ngoài.



Không biết từ lúc nào, trong tay Đổng Tiểu Phàm đã có thêm một cái bật lửa, cô từ từ cầm lên một tấm ảnh mới đây chụp cùng Trương Nhất Phàm. Đây là tấm ảnh hai người cùng ở lại chụp chung trong lễ tốt nghiệp của cô, nó có một ý nghĩa kỉ niệm rất khác.



Nhưng lúc này, Đổng Tiểu Phàm lại cầm nó lên một cách rất khó nhọc, dường như tấm ảnh này nặng hơn hàng trăm nghìn lần vậy, bước đi nặng nề, Đổng Tiểu Phàm nhắm mắt lại, cắn môi, nước mắt lại một lần nữa tuôn rơi.



Pặc —— chiếc bật lửa được bật, ánh lửa lóe lên, chiếu rọi vào khuôn mặt đầy đau thương của Đổng Tiểu Phàm.



Cứ để cho tất cả theo gió mà đến và cùng theo gió mà bay đi.



Đừng, hỡi người yêu của tôi!



Tiếng hát vẫn vang lên, đau thương mà làm lòng người xúc động.



Quá ngu muội, quá lưu luyến mới để em tự do bay nhảy, trong nháy mắt, con đê tình yêu đã vỡ trong buổi tối nay, mưa bay bay…



Tấm ảnh trên tay Đổng Tiểu Phàm từ từ bị đưa lại gần chiếc bật lửa, rất gần, rất gần…




Trương Nhất Phàm thở dài, rút trong người ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng rồi châm thuốc, sau đó kéo mạnh cửa xe ra ngồi vào.



Ở trên xe, hắn không nói gì, cứ thế hút thuốc.



- Cô ấy đi rồi à?



Thẩm Uyển Vân nhìn qua ánh mắt, quan sát sắc mặt của Trương Nhất Phàm.



Nhìn thấy Trương Nhất Phàm cả buổi không nói gì, cô nói:



- Đều là lỗi của em, nếu như không phải em, cô ấy sẽ không ra đi. Mấy ngày nay, em vẫn luôn trông chừng cô ấy, suốt một tháng nay, cô ấy đều không ra ngoài, em nghĩ em có nên làm gì đó để bù đắp cho cô ấy không, con người Tiểu Phàm rất tốt, có lẽ chúng ta đã thật sự sai rồi.



Thẩm Uyển Vân giọng nói yếu ớt, giọng điệu dịu dàng.



Trương Nhất Phàm vẫn cứ im lặng, hút hết điếu này lại thêm một điếu khác. Thẩm Uyển Vân nói tiếp:



- Thật ra trong thời gian này, em cũng đã suy nghĩ kĩ, rời khỏi anh nhưng em thật sự không làm được, có thể mỗi người đều có chút ích kỷ, từ bỏ anh, cũng không có nghĩa là giúp cô ấy toại nguyện.



- Anh cũng yêu em như vậy, yêu dứt khoát như vậy! Trải qua chuyện này, anh nghĩ chúng ta nên bình tĩnh để suy nghĩ lại, làm sao để đối mặt giữa ba người, làm sao chung sống.



Thẩm Uyển Vân cười, cười rất miễn cưỡng:



- Anh là chồng của em, là người yêu cả đời của em. Em nghĩ em sẽ không thể từ bỏ anh, anh một mình cố gắng đi, làm sao để đem chính cung nương nương quay trở về.



- Hơn nữa anh là một người đàn ông, phải phấn chấn đứng dậy, không thể giống một thằng nhóc thối tha được. Anh là chủ tịch của huyện Sa, là truyền nhân của Trương gia Lĩnh Nam, em tin anh sẽ không vì thế mà ủ rũ được. Đàn ông mà, có ngưỡng cửa nào mà không qua nổi, cười lên nào, tất cả rồi sẽ ổn thôi!



Trương Nhất Phàm cuối cùng cũng nói chuyện:



- Tạm thời không nghĩ đến nữa, anh vẫn còn thời gian hơn một năm, để mọi người bình tĩnh lại! Chuyện ở huyện Sa, tuyệt đối không thể vì chuyện tình cảm mà xao nhãng nó. Nếu không thì thật có lỗi với bản thân, có lỗi với sự kì vọng của ba, có lỗi với mấy trăm nghìn người dân ở huyện Sa, em yên tâm đi! Anh không yếu đuối như vậy đâu! Mỗi người đàn ông của Trương gia Lĩnh Nam, không có một ai là yếu lòng cả!



- Cái này thì đúng rồi! Cho dù anh có quyết định mọi chuyện như thế nào, em đều ủng hộ anh!



Thẩm Uyển Vân mỉm cười:



- Em đưa anh về huyện Sa nhé?



- Không cần đâu, để anh tự đi!