Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 214 : Vô đề
Ngày đăng: 17:14 30/04/20
Từ đó về sau, Trương Nhất Phàm giống như biến thành một người khác, hắn dồn hết tất cả tâm trí vào việc quản lý huyện Sa.
Ngoại trừ công việc, và làm việc, cả người đều giống như một cỗ máy hoạt động không ngừng, hắn thề rằng, nhất định trước mắt phải làm cho tình hình ở huyện Sa thay đổi hoàn toàn.
Sau hai tháng từ khi Đổng Tiểu Phàm ra đi, hắn đã trở thành một người của công việc. Toàn bộ những người của Ủy ban nhân dân huyện, chỉ cần nhắc đến Chủ tịch huyện Trương, mọi người đều ở sau lưng le lưỡi, quá cuồng công việc rồi, giống như thành phần cổ cồn trắng vậy.
Trong cơ chế này, tuyệt đối là ngoại lệ, thông thường những người đã vào cơ quan nhà nước, có người nào mà không ngồi chơi xơi nước, không sĩ diện chứ, có mấy người thật sự làm việc vì dân đâu.
Rất nhiều trong các cơ quan nhà nước, đi làm thì ngồi tán gẫu, nói chuyện phiếm, đọc báo, một ngày cứ như vậy mà trôi qua. Có đôi lúc rõ ràng là có người đến giải quyết công việc, bọn họ như không nhìn thấy, chỉ biết ngồi tán gẫu, nói chuyện phiếm của mình, để mặc những người đến làm việc qua một bên.
Bây giờ Trương Nhất Phàm thực hiện rộng rãi chế độ truy vấn trách nhiệm của cán bộ, hiện tượng này đã có hiệu quả tốt, bởi vì chỉ cần có người khiếu nại qua đường dây nóng của Chủ tịch huyện thì coi như bọn họ chết chắc. Chỉ có điều làm Trương Nhất Phàm cảm thấy kì lạ là, đường dây nóng Chủ tịch huyện đã bắt đầu sử dụng lâu như vậy, nhưng mỗi ngày những cuộc điện thoại gọi đến lại không nhiều.
Ngày nào đài truyền hình cũng không ngừng tuyên truyền, chẳng lẽ đường dây nóng Chủ tịch huyện không thu hút được sự chú ý của mọi người.
Xem ra nhân dân vẫn chưa tin tưởng lắm vào mức độ giám sát của chính quyền, có người lại càng lo sợ sẽ bị trả thù, xảy ra tình trạng như vậy, Trương Nhất Phàm cũng không biết làm cách nào.
Hai hôm trước Trương Nhất Phàm đã đến chợ bán thức ăn một chuyến, nhìn thấy môi trường nơi đây rất bẩn, những người qua đường gần như phải bịt mũi mới có thể đi qua, mà những hộ gia đình bên cạnh thì khổ không bút nào tả siết.
Công tác vệ sinh ở đây làm không tốt, Trương Nhất Phàm liền hỏi những người bên cạnh, tại sao không gọi đến đường dây nóng Chủ tịch huyện, họ có thể thông qua đường dây nóng mà phản ánh. Những người đó trả lời, đường dây nóng Chủ tịch huyện là gì? Chưa từng nghe qua.
Những lời nói này khiến Trương Nhất Phàm toát mồ hôi, không phải ngày nào cũng phát trên đài truyền hình đó sao, sao lại nói chưa từng nghe qua?
Còn có người trả lời, chưa thử qua thứ đồ chơi đó, cũng không biết là có dùng được không.
Bọn họ đều là cán bộ, cán bộ nào chẳng bao che cho nhau, xử lý cũng qua loa, nói không chừng còn bị người ta ám hại, nửa đêm đập vỡ cửa kính nhà anh, còn bị người ta đánh cho một trận nữa, thế thì tiêu rồi.
Trương Nhất Phàm vừa hỏi, Tần Xuyên liền cầm bản ghi chép, mấy người trong chợ nhìn thấy hai người này lạ thật, lập tức đến nửa câu cũng không nói. Anh hỏi thì hỏi đi, còn cầm bản ghi chép làm gì? Không phải là đợi đến lúc bị người ta báo thù chứ? Đang thao thao hỏi, người ta đã đi mất rồi.
Tần Xuyên vội vàng nói:
- Này, các người đừng bỏ đi chứ!
Nhưng mà, cô vẫn muốn thử một chút:
- Trong nhật kí của ba tôi, rất nhiều chuyện đều liên quan đến Lê Minh Huy, tại sao lại không đồng ý để tôi thử một lần? Nếu có thể thành công đánh vào nội bộ của hắn, tôi nghĩ rất nhiều chuyện sẽ được làm sáng tỏ.
Lý Thần Bác cuối cùng cũng hiểu Ôn Nhã đang nói gì, anh ta đứng dậy phản đối:
- Không được, như thế rất nguy hiểm.
- Vậy chúng ta còn cách nào khác chứ?
Ôn Nhã bỗng nhiên nóng ruột hơn bất kì ai, nhìn thấy hai người không đồng ý đề nghị của mình, vô cùng sốt ruột.
Trương Nhất Phàm phẩy phẩy điếu thuốc:
- Hai người đi nghỉ ngơi một chút trước đi, chuyện này để tôi suy nghĩ tiếp, rồi sẽ có cách thôi.
Ôn Nhã thất vọng bỏ đi, đây là một cơ hội, tuy là phải mạo hiểm rất lớn, nhưng chí ít cũng có thể làm rõ rất nhiều chuyện. Trương Nhất Phàm và Lý Thần Bác đều không ủng hộ, cô cũng chẳng có cách nào khác.
Đợi sau khi hai người rời đi, Trương Nhất Phàm một mình trong phòng làm việc, lúc này, Tần Xuyên đi vào xin ý kiến, Đàm Khoa của cục Dân chính đến, hỏi Trương Nhất Phàm có muốn gặp không.
Trương Nhất Phàm xua xua tay:
- Tôi muốn yên tĩnh một mình, để anh ta ngày mai quay lại đi.
Đuổi được Đàm Khoa đi, hắn liền thong thả đứng dậy đứng bên cửa sổ, nhìn con đường lớn của huyện Sa.
Lúc này, điện thoại trên bàn đổ chuông, Trương Nhất Phàm vừa nhấc máy lên nghe Hồ Lôi nói:
- Anh Phàm, buổi tối rảnh không vậy? Chúng tôi ở chỗ cũ đợi anh.
Chỗ cũ Hồ Lôi nói, chính là Duyệt Tân Lâu của chị Âm, Trương Nhất Phàm không phải cũng đang muốn tìm anh ta sao? Vậy là đồng ý luôn.