Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 228 : Uyển vân và tiểu phàm

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


- Có khả năng sao? Tính cách của Tiểu Phàm rất cứng rắn, nếu không cô ấy đã không chạy đến cái nước Mỹ chết tiệt đó rồi.



- Nếu cô ấy có thể từ Mỹ trở về, cho thấy cô ấy đã có chuẩn bị tư tưởng trước rồi.



Ôn Nhã suy đoán.



- Chưa chắc! Chuyện này rất khó nói, Tiểu Phàm từ Mỹ trở về, chắc chắn không vì chuyện này, cô ấy là vì không thể bỏ được anh Phàm. Cô ấy yêu quá sâu đậm rồi, anh Phàm gặp phải chuyện lớn thế, đổi lại là người khác cũng sẽ như vậy thôi, không thể làm người yêu nhưng cũng không chắc sẽ thành kẻ thù.



Băng Băng nghiêm túc phân tích.



Hồ Lôi nhìn Ôn Nhã, nói đùa:



- Ôn Nhã, sao cô không tham gia vào cuộc đua này chứ? Tôi nghĩ hai người bọn họ lần này cũng không phân định được thắng thua, cùng lắm cũng chỉ biết được ai lớn ai bé mà thôi. Nếu cô mà đi, nói không chừng có thể giành được vị trí thứ ba cũng nên.



Ôn Nhã lườm hắn một cái:



- Đi chết đi!



Băng Băng liền nói:



- Đi đi đi! Con gái nói chuyện với nhau, anh chõ miệng vào làm gì hả?



- Gì chứ? Anh có chõ mồm chõ miệng gì đâu, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi mà, làm gì mà nổi nóng như vậy chứ.



Hồ Lôi đi qua một bên, ngồi cùng với Liễu Hải, gã chìa một điếu thuốc ra rồi nói:



- Hút đi!



Rồi gã lầm bầm:



- Thực không hiểu đàn bà bọn họ, không phải chỉ là chút chuyện vặt giữa nam nữ thôi ư? Sao phải làm như quyết đấu vậy, cái đó cần thiết sao? Cùng lắm thì đem Trương Nhất Phàm sửa thành quốc tịch Ả-rập cho rồi.


Thẩm Uyển Vân nhếch môi, dừng lại một lát.



Đổng Tiểu Phàm đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót, “Yêu một người khó khăn biết bao, nhưng tình yêu của một người, sao có thể chia cho hai người được?”



Làm một người phụ nữ sau hậu đài ư? Với thân phận của Thẩm Uyển Vân, mà phải chịu đựng được sự uất ức này sao? Trong lòng Đổng Tiểu Phàm cũng không có chút tự tin nào. Chỉ biết nhắm chặt mắt, hít thở thật sâu, lồng ngực phập phồng rất mạnh.



Thẩm Uyển Vân nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm dường như dao động rồi, cô nắm lấy tay Đổng Tiểu Phàm, nói:



- Cố gắng nắm chặt nhé!



- Khi tôi biết hai người là bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, tôi đã do dự rồi, nhưng anh ấy cũng là người đàn ông tôi khổ sở tìm kiếm mười mấy năm nay. Giữa tôi với anh ấy còn có ước định từ đời trước.



- Tôi không biết ông Trời muốn trêu cợt tôi, hay muốn tác thành cho tôi nữa. Chính vào năm tôi mười tuổi, Bắc Kinh tuyết rơi rất lớn, lúc đó, tôi vẫn còn là một cô bé…



Thẩm Uyển Vân lại chầm chậm hồi tưởng lại những ký ức được chôn vùi dưới đáy lòng mười mấy năm, chậm rãi nói ra. Đây là lần thứ hai cô kể cho người khác nghe chuyện này, Đổng Tiểu Phàm chính là thính giả thứ hai của cô.



Câu chuyện năm xưa, tình cảm năm xưa, vài năm trôi qua, Trương Nhất Phàm trong lúc vô ý đã cứu sống cô, khiến Thẩm Uyển Vân suốt đời khó quên.



Có lẽ vào chính thời điểm đó, Thẩm Uyển Vân đã đem lòng yêu cậu bé cõng cô về nhà kia. Tình cảm của trẻ con không thể coi là tình yêu, nhưng tuyệt đối là một thứ tình cảm trong sáng, một sự yêu thích sâu sắc.



Có người cho rằng, thích là yêu một cách mờ nhạt, còn yêu mới là thích một cách sâu sắc. Tình cảm lúc đó của Thẩm Uyển Vân dành cho Trương Nhất Phàm, chính là thích một cách sâu sắc.



Từ đó về sau, không biết bao nhiêu ngày đêm, cô luôn một mình đơn độc dưới ngọn đèn, nhớ đến nụ cười chất phác của cậu bé kia. Sau đó, cứ thế mà ly biệt, Trương Nhất Phàm đi suốt mười mấy năm, khiến Thẩm Uyển Vân từ Bắc Kinh đuổi theo đến tận tỉnh Hồ Nam.



Chuyện xảy ra sau này, Đổng Tiểu Phàm đã biết rồi. Chính vào cái đêm quỷ tha ma bắt ấy, trò đùa quái ác của Thi Vĩnh Nhiên đã tác thành cho hai người, cho nên Thẩm Uyển Vân nói, cô hoàn toàn không hận Thi Vĩnh Thiên, cũng không muốn tìm gã báo thù.



Chuyện xưa kể xong rồi, Thẩm Uyển Vân đứng lên, cuối cùng cũng có thể trút hết buồn bực trong lòng, những gì nên nói cũng đã nói rồi. Còn quyết định này, sẽ do Đổng Tiểu Phàm tự lựa chọn đi! Đổng Tiểu Phàm cũng không nói gì, chỉ là vẫn không ngừng dùng thìa khuấy cà phê trong cốc.



Giờ khắc này, thật yên tĩnh, thật yên tĩnh, qua một hồi lâu, Đổng Tiểu Phàm mới ngẩng đầu lên, khóe mắt rưng rưng, cô thở dài một hơi rồi nói:



- Không còn sớm nữa, chúng ta quay lại thăm anh ấy đi!