Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 229 : Tôi không phải thứ gì cả!

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Trương Nhất Phàm vừa tỉnh dậy, liền phát hiện ra vết thương trên người làm hắn đau không thể chịu được.



“Mẹ nó, chỉ cần động một chút, lưng với hông đã đau dữ dội như vậy. Đây là lần thứ hai mình bị thương, cũng trách mình quá sơ ý, không ngờ lại bị mấy tên ăn cắp vặt đánh lén. Nếu không phải mình mạng lớn, Liễu Hải đến kịp thời, chỉ sợ sớm đã đi rồi.”



Nhưng những điều đó lại càng khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng Trương Nhất Phàm, “Cái ác tất phải trừ, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Ở cái đất huyện Sa này, ông đây còn phải quản cho yên mới được.”



Về những gì hắn đã làm trong mấy năm nay, Trương Nhất Phàm không hề hối hận. “Ông Ôn Trường Phong vì muốn chỉnh đốn tình hình huyện Sa đã trả giá bằng mạng sống của mình, mình thiểu chút nữa cũng nối gót ông ấy rồi. Xem ra cái ác ở huyện Sa này còn vượt xa cả Thông Thành.”



Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ xem phải làm sao để lập lại thế cục này, thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Đổng Tiểu Phàm vẻ mặt bình tĩnh bước vào.



- Anh tỉnh rồi à?



Đổng Tiểu Phàm hỏi một tiếng rồi ngồi xuống bên giường.



Trương Nhất Phàm bỗng nhiên phát hiện ra, sắc mặt bà chủ nhỏ có chút bất thường thì phải? “Có phải lại có người nói gì với cô ấy không?”



Ở bên cạnh cô gái này lâu như vậy, tâm tư của Đổng Tiểu Phàm sao có thể qua mắt được hắn chứ? Trương Nhất Phàm hỏi:



- Em làm sao vậy? Lại không vui à?



- Không có!



Đổng Tiểu Phàm đáp lại một tiếng, nhìn thấy cái túi đựng nước tiểu ở dưới giường đã đầy, cô liền cầm lấy một cái chậu, rồi nói:



- Em đi thay cái khác.



- Không cần đâu, gọi y tá đến đi!



Trương Nhất Phàm cảm thấy rất ngượng ngùng. Nhưng bản thân hắn lại không thể cử động được, liền vội gọi một tiếng, muốn ngăn Đổng Tiểu Phàm. Đây là phòng bệnh thuộc dạng VIP của bệnh viện, các y tá sẽ đến xử lý giúp, chỉ cần ấn công tắc ở đầu giường là được.



Đổng Tiểu Phàm liếc hắn một cái, nói:



- Anh rất thích gọi y tá giúp anh phải không? Vậy em giúp anh gọi y tá.



Nói rồi, Đổng Tiểu Phàm liền có chút tức giận đẩy cửa đi ra ngoài.



Chỉ một lát sau, một y tá trẻ bước vào, nói:



- Ai da, thật sự đầy rồi. Nước tiểu của anh nhiều thật đấy, vừa mới thay không lâu mà.



Các y tá ở bệnh viện cũng thật là, đối với chút chuyện nam nữ này, họ đã thấy nhiều rồi. Vì vậy nói những điều này cũng không thấy ngại ngùng gì.



Cô y tá trẻ xem ra mới mười mấy tuổi lấy một cái chậu, đem nước tiểu trong bao đổ ra chậu một cách gọn gàng, rồi bưng cái chậu vào nhà vệ sinh. Trông thấy cô ta rửa tay xong đi ra, vén tấm chăn đang đắp trên người Trương Nhất Phàm lên, đưa tay sờ một chút lên lưng hắn.



- Anh nằm yên không được hoạt động nhiều, cần gì cứ ấn chuông là được rồi.



Lúc Trương Nhất Phàm gật đầu, nữ y tá trẻ này lại đưa tay ra, vừa kéo chiếc quần lót rộng thùng thình của Trương Nhất Phàm, vừa nói:



- Đó là bạn gái anh hả? Quần tụt rồi, cậu nhỏ của anh cũng ra ngoài rồi, mà không giúp anh mặc lại.



Vừa nghe đến đó, Trương Nhất Phàm lập tức muốn nhảy lầu. Đổng Tiểu Phàm đang đứng tựa ở cửa, không nhịn được bật cười lớn. Cô y tá trẻ này cũng không để ý cái thứ kia, lúc giúp Trương Nhất Phàm chỉnh lại quần lót, không cẩn thận đụng phải phía trên, cô ta liền há hốc miệng ngạc nhiên:



- Nói nó nhỏ nó liền hưng phấn luôn, thoáng cái đã lớn thế này.




- Có cần em giúp anh bấm số không?



Trương Nhất Phàm không để ý cô nữa, nhấn số điện thoại nhà Đổng Tiểu Phàm.



Đổng Tiểu Phàm vừa tắm xong, đang chuẩn bị đi ngủ. Mấy ngày nay cô mệt quá, xương cốt thực như muốn rời ra từng mảnh. Ngủ cũng không có chỗ ngủ, mệt rồi liền nằm bò ra bên giường chợp mắt một lúc. Khó khăn lắm mới tìm được một kẻ chết thay, nhân cơ hội này, cố gắng suy nghĩ một chút về tương lai của ba người.



Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô đoán là của Trương Nhất Phàm, cô liền hỏi thẳng:



- Muộn như vậy rồi, gọi gì nữa, còn không nghỉ ngơi đi?



Giọng điệu như đang quở trách trẻ con không nghe lời vậy.



Trương Nhất Phàm trong lòng có chút bất an, “Bà chủ nhỏ còn đang giận sao?”



Hắn nói:



- Không sao, anh chỉ muốn xem xem em về đến nhà chưa.



- Bên cạnh anh không phải có mỹ nữ rồi sao? Còn nhớ đến em làm gì nữa?



Cái giọng điệu giấm chua kia, làm cho Trương Nhất Phàm cảm thấy rất xấu hổ. Hắn thấy Thẩm Uyển Vân đang nhìn mình, lại không biết phải an ủi cô ấy thế nào, chỉ nói:



- Em cũng mệt rồi, ngủ sớm đi!



Đổng Tiểu Phàm liền gác máy. Nghe thấy tiếng gác máy, trong lòng Trương Nhất Phàm lạnh dần lạnh dần, mơ hồ có chút bất an.



- Cô ấy vẫn còn giận à?



Thẩm Uyển Vân cắn quả táo, ánh mắt khiêu khích nhìn Trương Nhất Phàm.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu:



- Anh sắp bị bọn em hành hạ đến chết rồi.



- Xì! Em thấy anh hạnh phúc chết đi được thì có, nói không chừng chuyện này có thể xoay chuyển cũng nên, nếu không cô ấy có thể để em đến chăm sóc anh sao?



Thẩm Uyển Vân cắn thêm một miếng táo, nói:



- Thực ra em cũng biết, cướp được thứ gì của người ta, còn hi vọng người ta cười với mình sao? Tuy nhiên anh yên tâm đi, cùng lắm để em chịu uất ức một chút sẽ không để chính cung nương nương bị ức hiếp đâu.



Trương Nhất Phàm kháng nghị:



- Tôi không phải thứ gì cả!



(Câu này trong tiếng Trung dùng để mắng người)



- Em biết, ý nghĩa như nhau thôi.



Thẩm Uyển Vân trả lời.



Trương Nhất Phàm té xỉu…