Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 234 : Dương mễ tặng lễ

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Cuối tuần, Lý Trị Quốc dẫn Dương Mễ đến nhà Trương Nhất Phàm.



Nhìn thấy sự xuất hiện của hai người, trong đầu Trương Nhất Phàm lại lóe lên một ý nghĩ, Lý Trị Quốc sẽ không đem cô em vợ đi lo liệu thật chứ?



Dương Mễ xách một ít quà đặt cạnh cửa, gọi một tiếng:



- Chủ tịch huyện Trương.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu, bảo hai người ngồi xuống. Đổng Tiểu Phàm từ trong phòng đi ra, cầm một ít hoa quả bày trên bàn trà. Khi cô đi rửa hoa quả, Dương Mễ liền chạy tới:



- Để tôi làm!



- Không có việc gì, cô ngồi được rồi, sao có thể có đạo lý để khách đi rửa.



Đổng Tiểu Phàm phát hiện cô gái này dáng vẻ không tầm thường chút nào, không kìm được liền nhìn mấy lần.



Dương Mễ là người kinh nghiệm từng trải, vừa vào đến cửa đã phát hiện Đổng Tiểu Phàm xinh đẹp, liền biết đây chính là bạn gái đích thực của Chủ tịch huyện Trương. Dương Mễ luôn luôn rất tự tin cũng có chút xấu hổ không ngớt. Nghe anh rể nói cô là con gái của Phó Bí thư tỉnh, tiểu thư khuê các chẳng trách có khí chất như vậy, rất xứng với Chủ tịch huyện Trương.



Nhìn Đổng Tiểu Phàm yêu kiều rung động lòng người, Dương Mễ trong lòng âm thầm ước ao, nếu chính mình cũng tìm được một người chồng giống như Chủ tịch Trương, đời này thật đáng giá rồi. Nghĩ đến chính mình trước kia cùng Thi Vĩnh Nhiên, người đó thuần túy là đồ vô lại, không ngờ lại khiến chính mình đi cám dỗ Uông Viễn Dương



Mà Uông Viễn Dương người này cũng coi là không tồi, nhưng gan thỏ đế, trong vấn đề nam nữ không buông thả. Vốn Dương Mễ quyết định cùng y, không ngờ Uông Viễn Dương lo lắng trong quan hệ vướng mắc chưa rõ ràng với Thi Vĩnh Nhiên, dần dần xa cách Dương Mễ.



Dương Mễ cũng biết ý nghĩ của y, dứt khoát không đi tìm y.



Thế giới không có người đàn ông 3 chân, đàn ông có hai cái đùi đâu phải tìm không thấy? Dương Mễ luôn tự tin, bằng chính dung mạo và sắc đẹp của mình, đến đâu không tìm được người đàn ông tốt?



Nhưng sau khi cô nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm, liền phát hiện chênh lệch giữa hai người, không có cách nào khác, có những việc trời sinh đã định trước, không cách nào thay đổi. Cũng chỉ có cô gái như Đổng Tiểu Phàm mới xứng đôi với một nhân vật như Chủ tịch Trương như vậy mà thôi.



Theo Dương Mễ nhìn nhận, Trương Nhất Phàm đích xác tính là một nhân vật.



Có thể từ một Chủ tịch thị trấn nhỏ, đi tới được vị trí hôm nay, đã không đơn giản, càng quan trọng hơn là anh ta trẻ, mới 27 tuổi. Trong chốn quan trường, tuổi trẻ chính là tài sản.
- Chúng ta đi ăn khuya chút nhé? Về còn sớm.



Dương Mễ có chút khó xử, nhìn bộ dạng đó của Lý Trị Quốc, cô liền biết anh rể lại có ý đó.



Đang muốn cự tuyệt, Lý Trị Quốc kéo cô tới, hai tay dừng trước ngực Dương Mễ.



Rồi mạnh bạo hôn lên mặt cô ta. Dương Mễ nhắm mắt lại, gần như là bị động mà đáp lại, cô ta cảm giác được bàn tay của Lý Trị Quốc đã lần mò sâu vào bên trong áo, liền giãy dụa đẩy gã ra.



- Anh rể, bình tĩnh một chút, để chị biết không hay.



Sau đó cô ta không để ý đến ánh mắt rực lửa khát vọng ấy của Lý Trị Quốc, khởi động xe, lái hướng về đường quốc lộ.



Về đến nhà, Dương Bích Kiều nhìn thấy hai người đi vào, liền hỏi:



- Thế nào?



Lý Trị Quốc vẻ mặt rất mất tự nhiên, có phần lộ vẻ có tật giật mình, Dương Mễ ứng đáp:



- Ở nhà anh ta ngồi, cũng không nói gì. Anh rể nói việc này không thể quá gấp, phải đợi cơ hội!



Dương Mễ ngồi bên cạnh chị họ, trên mặt không có gì khác thường, chỉ có Lý Trị Quốc vội vàng vào nhà vệ sinh, một lát rửa mặt đi ra:



- Hai chị em cô nói chuyện, tôi đi ngủ trước.



Dương Bích Kiều nhìn đồng hồ trên tường, làu bàu:



- Mới hơn 9 giờ, ngủ cái gì chứ?



Sau đó hai chị em ngồi sofa tán gẫu. Khi Lý Trị Quốc đi vào phòng ngủ, hướng nhìn Dương Mễ, khá mất mát.