Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 237 : Mai phục bắt hung thủ
Ngày đăng: 17:14 30/04/20
Lúc quay về huyện Sa, trên đường về nhận được điện thoại của Bí thư Lâm gọi đến, Bí thư Lâm hỏi hắn tối hôm qua đã đi đâu?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi chỉ là tìm đại một nhà khách ngủ lại một đêm.
Trong lời nói, Bí thư Lâm còn ngáp dài, dám chắc là đã chơi đùa cả đêm.
Quả nhiên vậy, Bí thư Lâm nói:
- Mười ngàn tệ đó tối hôm qua tôi đã biếu cho nhân tình rồi, nên khoản tiền của anh nợ trước vậy.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Cựu lãnh đạo, ông đang mắng tôi đây ư? Ông cho tôi là một thằng vô tâm ư?
Bí thư Lâm liền nói:
- Thằng ranh như cậu cũng biết giấu diếm quá đó. Thôi được rồi, khoản tiền này không tính toán với cậu nữa. Chuyện của Lâm Uyên đó, có phải là cậu đã đưa thứ gì đó cho con bé rồi không? Tôi biết là cậu muốn tốt cho nó, nhưng cứ như thế sẽ chiều hư nó đó. Tôi thì không hy vọng nó sẽ có cảm giác ưu việt đó đâu.
Đương nhiên Trương Nhất Phàm biết được việc mà Bí thư Lâm nói chính là việc mà mình tặng đồ cho Lâm Uyên. Nghĩ đến sự chiếu cố của Bí thư Lâm dành cho mình thì sự hy sinh này có là gì đâu chứ. Thế là hắn trả lời nói:
- Ông cũng đừng nên nói vậy, Lâm Uyên là cô gái tốt. Cô ấy không giống như những đứa con ông cháu cha khác. Đừng nhìn cô ta với ánh mắt phản cảm như vậy.
- Này! Từ lúc nào bắt đầu nói hộ con bé rồi. Hai người có phải là muốn liên hợp lại tạo phản hay không đây?
Bí thư Lâm nói đùa một câu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, từng lời một đều là nói về con bé Lâm Uyên này. Tên Trương Nhất Phàm này cứ làm như là lớn hơn con bé rất nhiều vậy. Thật ra hai người cũng gần bằng tuổi nhau. Nghĩ tới vợ mình trước kia có ý muốn ghép đôi cho Trương Nhất Phàm và Lâm Uyên, bây giờ nghĩ lại quả là có chút buồn cười. Người ta là con của Chủ tịch tỉnh làm sao có thể để ý đến Lâm Uyên được chứ?
Cho dù Trương Nhất Phàm có suy nghĩ này thì mình cũng không nên mạo hiểm. Trong chốn quan trường cũng rất chú ý đến việc phải môn đăng hộ đối. Con gái của Phó bí thư Tỉnh ủy Đổng vốn rất là xứng với hắn.
Hai người nói chuyện một hồi, Bí thư Lâm liền nói:
- Thôi được rồi! Sau này có thời gian thì tới Thông Thành. Cứ coi như Thông Thành là nhà của cậu đi.
Trương Nhất Phàm liên tục đáp lại nói:
- Tạm biệt cựu lãnh đạo ạ, có thời gian tôi sẽ đến thăm hỏi ông.
Lúc gác điện thoại, Bí thư Lâm còn nhắc Trương Nhất Phàm phải chú ý tới quan hệ với Trưởng ban thư ký Thư. Người này không đáng tin. Đối với lời nhắc nhở của Bí thư Lâm, Trương Nhất Phàm rất là cảm kích. Cần phải biết được là lúc bình thường thì Bí thư Lâm trước giờ không nói xấu sau lưng người ta. Lần này là nhắc nhở Trương Nhất Phàm là từ một sự yêu mến đối với hắn ta.
Vừa mới tắt điện thoại, Trương Nhất Phàm liền lái xe ra khỏi khu vực Đông Lâm.
Lưu Hiểu Hiên gọi điện tới nói:
- Đi tới đâu rồi?
- Sơn Kê, tôi nói ngày tháng của anh còn được bao lâu chứ? Cứ ở nơi lớn như thế này, anh không thấy buồn sao? Hay là các anh em tối này dẫn cậu đi đâu đó chơi nhỉ?
Sơn Kê nói:
- Không được đâu! Ông chủ nói rồi. Gần đây người của bên huyện Sa truy đuổi rất sát sao. Tốt nhất vẫn nên cẩn thận.
- Sợ cái gì, bọn họ lại không thể quản đến bên Giao Châu này.
Tên đầu trọc không cho là đúng, nói:
- Nhưng mà, các người quả là có gan lớn mà. Mẹ kiếp, ngay cả Chủ tịch huyện cũng dám đụng tới. Người của huyện Sa các anh đúng là. Ông đây sau này cũng phải lăn lộn theo các người đây.
Sơn Kê nhìn vào cửa thì thấy cửa đóng kín, liền trừng mắt nhìn tên trọc đầu nói:
- Việc này sau này đừng có ở nói bên ngoài, kín miệng một tí.
Thấy tên đầu trọc với điệu bộ kiêu căng, vậy mà ở trước mặt tên Sơn Kê cũng không dám nói nhiều, chỉ gật đầu nói:
- Cứ yên tâm, tôi không phải là loại người không biết chừng mực.
Tên đầu trọc vừa xoa xoa mạt chược vừa nói thầm:
- Nhưng mà tôi cũng khá tiếc cho anh. Lăn lộn đã lâu với ông chủ anh lâu như vậy rồi, ông ấy đang làm gì vậy? Ăn sung mặc sướng ở đâu lại vứt anh ở đây.
- Anh biết gì chứ! Lo mà tìm bài của anh đi! Đến anh rồi kìa.
Sơn Kê có vẻ không thoải mái chửi cho một câu. Ở đây được hơn nửa tháng rồi, lúc mới đầu Lý Minh Huy cũng thường đưa tiền cho y, nhưng gần đây số lần gặp mặt không còn nhiều, đã thế còn không cho y đi gặp gã nữa chứ.
Tuy là mỏ của Lê Minh Huy đã bị niêm phong, nhưng gã vẫn còn rất nhiều tiền. Ít nhất thì mấy chục triệu tệ vẫn không phải là gì đối với ông ta. Lần trước đã ném mười ngàn tệ cho Sơn Kê. Tuy là Sơn Kê không thiếu tiền tiêu, nhưng trong hành động có bị hạn chế đôi chút.
Vừa nãy quả thực là nhịn không nổi nên chạy ra ngoài đi dạo một vòng. Vừa đúng lúc mấy người bọn đầu trọc đến kêu bọn họ đánh mạt chược. Nhưng những ngày tháng như vậy so với những ngày tháng uy phong trước kia thì quả thực là một trời một vực.
Tên Sơn Kê với thói quen uy phong tám phương ở bên ngoài quen rồi, đột nhiên phải sống những ngày tháng chui rút như vậy cũng rất là khó chịu. Nhưng dạo gần đây xung quanh có vẻ theo đuổi rất chặt, nghe nói người của huyện Sa đã đuổi tới Giao Châu, cho nên Sơn Điễu cũng phải đặc biệt cẩn thận.
Lúc này, tên có tóc rẽ đường ngôi ngồi đối diện điểm một pháo, tên đầu trọc thắng bài rồi. Lúc giơ tay ra lấy tiền, tên tóc rẽ ngôi đẩy cô bé bên cạnh một cái nói:
- Không có tiền, bà xã trả đi!
Tên đầu trọc liền mắng:
- Khỉ thật, ván đầu tiên đã không có tiền rồi, ngươi muốn đùa phải không? Được, vậy thì ông đây nhận vậy!
Nói thế, tên đầu trọc liền kéo cô bé đó của tên kia về phía mình.