Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 238 : Chữ “tử” viết như thế nào?

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Trời dần dần tối lại, cảnh sát theo dõi đã đổi hai ca rồi. Mỗi ca theo dõi hai tiếng đồng hồ. Người bên nhà khách đối diện vẫn tiếp tục đánh mạt chược. Nhìn thấy bóng người bên cửa sổ lay động, cảnh sát theo dõi liền mắng:



- Mẹ nó, những tên ranh này chơi gì mà điên cuồng vậy.



Lúc này, Đường Vũ đã thức dậy, ông ta đi tới hỏi:



- Tình hình thế nào rồi?



- Bọn họ vẫn đang chơi, phỏng chừng cũng chẳng làm chuyện gì tốt cả.



Cảnh sát trả lời.



Đường Vũ tiếp lấy kính viễn vọng, nhìn qua hướng cửa sổ bên kia. Quả nhiên nhìn thấy người bên đó đang làm chuyện không đâu. Màn cửa cũng chưa kéo vào, trong nhà khách đang có một cảnh tưởng hoang đường.



Ông ta liền quay kính viễn vọng nhắm vào Sơn Kê. Lê Minh Huy không có ở đây? Có phải là tình báo có sai sót gì rồi không? Hay là tên Lê Minh Huy đã rời khỏi đây rồi? Mình đã đưa người tới đây mai phục một tuần lễ rồi, ngoài tên Sơn Kê ra thì không hề thấy qua bóng dáng của tên Lê Minh Huy.



Chính vào lúc này, điện thoại của Sơn Kê vang lên. Hắn ta lập tức quắc quắc tay để tên trọc đầu đang giỡn với cô gái của người khác dừng lại. Bởi vì tính xấu của tên đầu rẽ ngôi nên ai cũng không chịu trả tiền. Vừa rồi tên đầu trọc lại làm ra việc như vậy, do vậy ba người đều đẩy cô gái của mình qua, tất cả cùng đồng thanh nói:



- Thanh toán đi nào!



- Bọn ranh như các người, đừng tưởng rằng ông không có chiêu gì.



Tên đầu trọc mắng một câu, từ trong túi lấy ra một viên thuốc. Sau khi uống xong liền cùng ba người con gái đại chiến.



Nhìn thấy Sơn Kê đang nghe điện thoại, ông ta liền biết chắc chắn là Lê Minh Huy gọi tới. Do vậy cô gái này cũng không kêu, chỉ nghe thấy Sơn Kê không ngừng đáp lại:



- Dạ, dạ, dạ! Tôi biết rồi, được rồi, được rồi.



Đợi Sơn Kê tắt điện thoại, liền nói với ba người:



- Không đánh nữa, lập tức đi khỏi nơi này, đã có người theo dõi rồi.



Tên đầu trọc buồn bực nói:



- Tôi vẫn chưa thu gom xong mà!



Mấy người nghe thấy phải rút, liền lập tức thu dọn.



- Trưởng phòng Đường à, bọn họ muốn bỏ chạy.



Cảnh sát theo dõi lại đưa kính viễn vọng cho Đường Vũ. Vì để đuổi bắt Lê Minh Huy, mấy ngày này, có thể nói Đường Vũ đã rất là cúc cung tận tụy. Cho dù phải trả giá như thế nào đi nữa, cũng phải báo thù cho Trương Nhất Phàm.



Từ trong kính viễn vọng thấy được những người này đang chuẩn bị rời khỏi, Đường Vũ lập tức cảnh giác, hình như thân phận mấy người của mình đã bị bại lộ. Nếu không thì sao tên Sơn Điễu lại đột nhiên nhận được mệnh lệnh như vậy chứ?



Nhìn thấy mấy người này đi ra khỏi nhà khách, Đường Vũ lập tức hạ lệnh:




Đường Vũ vẫn không nguôi giận, lại hung hăng cho Sơn Điễu mấy cái bạt tai, lúc này mới hỏi:



- Tên khốn Lê Minh Huy đang ở đâu?



- Mẹ mày



Sơn Kê ói ra một miệng máu, chửi một câu.



Bốp—— Đường Vũ lại cho một quyền, đánh rụng hai cái răng cửa của Sơn Kê. Dám giỡn với tao à, để ta cho ngươi biết chữ “tử” viết như thế nào nha!



Bốp—— lại thêm một quyền. Hốc mắt của Sơn Kê liền sưng lên. Vả lại lần nào anh ta cũng đều dốc hết toàn lực, những người bình thường làm sao có thể chịu đựng được chứ? Sơn Kê đã bị hắn đánh như một đầu heo, mắt mũi sưng phù.



- Mau nói cho ông biết, tên súc sinh Lê Minh Huy đó đang ở đâu?



Đường Vũ rống lên:



- Còn không nói thì ông sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn luôn!



Một trận đánh đấm hung hăng giáng xuống, khuôn mặt của Sơn Điễu cơ bản đã không còn được như hình dạng ban đầu nữa. Bị Đường Vũ rống lên như vậy, trong đầu liền vang lên tiếng vù vù. Y sắp chết, thở dồn dập nói:



- Tao không biết, đánh chết tao cũng không có tác dụng gì. Lần nào cũng là do ông ta liên lạc với tao, tao vốn không tìm thấy ông ta đâu cả.



- Mẹ mày, các anh em, làm nhanh lẹ một chút, cứng đầu cứng cổ như thế này!



Đường Vũ hút điếu thuốc, dựa vào cạnh xe ô tô.



Vài cảnh sát nghe thấy lời căn dặn của sếp thì sau đó liền ném tên Sơn Điễu xuống đất, lần lượt giơ chân lên đạp xuống. Tên này là tên hung thủ ám sát Chủ tịch huyện, bọn họ cũng không sợ sẽ đánh chết người đâu!



Bốn người, hết người này đạp xuống lại đến người kia. Sơn Điễu rất nhanh đã không thể thở nổi, giống như một người chết nằm trên mặt đất không ngừng rút sáp. Cô gái vừa rồi bị hắn ta bắt làm con tin nhìn thấy thì cười khẩy.



Ác nhân ác báo, đánh chết là đáng.



Lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên, mấy người nhìn qua. Là phát ra từ chỗ Sơn Kê. Tiểu Ngô liền móc điện thoại ra, đưa cho Đường Vũ nói:



- Đây thưa Trưởng phòng Đường.



Đường Vũ nhìn thì phát hiện ra đây là số điện thoại không có lưu tên. Anh ta nghi chắc là Lê Minh Huy gọi tới, thế là anh ta vẫy vẫy tay với cô gái kia nói:



- Cô nói với hắn ta đi.



Cô gái đó đã hiểu ra ý định nên tiếp lấy điện thoại nói:



- Alô!