Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 248 : Nghệ thuật nằm viện

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Trương Nhất Phàm cũng không có cách nào, đành phải dặn Tần Xuyên và Liễu Hải, theo giá gấp đôi giá thị trường, nhận bao nhiêu đồ của bà con, thì trả lại bấy nhiêu tiền cho họ. Sau đó lại gọi một chiếc xe bus nhỏ, đưa bọn họ về thị trấn Liễu Thủy.



Sau khi cùng bà con nói chuyện, đã bị làm khổ suốt một giờ đồng hồ, gần bốn rưỡi rồi, hắn dặn tay tài xế nhất định phải đưa bà con quay về thị trấn Liễu Thủy an toàn.



Phó Chủ tịch thành phố đã phân phó như vậy, tay tài xế nào dám không nể mặt? Trương Nhất Phàm cho gã năm trăm đồng, coi như phí dịch vụ, tay tài xế sống chết không dám nhận. Về sau, Trương Nhất Phàm đưa cho gã bao thuốc lá, gã mới dè dặt nhận lấy.



Ban đầu, Trương Nhất Phàm có ý thu xếp cho bọn họ ở lại nhà khách, chi phí sẽ do hắn bỏ ra. Nhưng những người này nào dám ở lại chỗ tốt như vậy? Thành phố Đông Lâm thật không thể so sánh với thị trấn Liễu Thủy, người nhà quê chưa từng thấy qua cảnh đời, sợ sẽ làm dơ nơi này.



Thế nên bọn họ khăng khăng muốn quay về, Trương Nhất Phàm cũng đành thu xếp theo ý họ.



Đem chuyện này giao cho Tần Xuyên và Liễu Hải, Trương Nhất Phàm về văn phòng trước. Tần Xuyên và Liễu Hải nhìn số trứng gà nhiều như vậy, còn có hơn mười con gà mái già, và cả một lô một lốc các loại nông phẩm khác, hai người trợn tròn mắt. “Làm sao bây giờ?”



Dương Mễ từ một góc đi ra, có chút ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa, cảm thán nói:



- Chủ tịch Trương thật sự là người tốt! Trước đây mình lại không hề thấy được cái tốt của hắn.



Tần Xuyên nhìn thấy liền nói:



- Haiz, đại phóng viên Dương, cô đang làm gì thế?



Dương Mễ lấy lại tinh thần, đáp:



- À, ban nãy tôi phỏng vấn một người ở trên lầu, thấy các anh đứng lặng ở đây, nên tôi qua xem thử.



Dương Mễ cũng không đề cập đến chuyện cô chụp ảnh, chỉ nhìn dáng vẻ đang thất thần ngơ ngẩn của hai người kia, không nén nổi tiếng cười.



Nhiều đồ như vậy, thật khiến người ta nhức đầu. Tần Xuyên và Liễu Hải gom đống đồ đó lại, tạm thời để trong một phòng trống ở nhà khách. Tần Xuyên quay lại văn phòng, hỏi ý kiến Trương Nhất Phàm về việc xử lý đống đồ đó như thế nào?



Trương Nhất Phàm nhìn Tần Xuyên rồi trả lời:



- Con cậu không phải đang đi học sao? Mang trứng gà về đi, mỗi sáng luộc cho nó vài quả.
Cái này gọi là, “Không có mệnh của Hàn Hồng, nhưng lại có bệnh Hàn Hồng”. Người đến tuổi trung niên, có ai không mập mạp lên chứ? Phải nói là, căn bệnh này của dì Củng là từ ưu sầu mà ra.



Nghe thấy Trương Nhất Phàm một câu “dì Củng”, hai câu “dì Củng”, vợ Bí thư Phạm thấy rất xấu hổ, người ta tốt xấu gì cũng đường đường là Phó Chủ tịch thường trực thành phố, gia cảnh so với mình không biết là cao hơn bao nhiêu bậc. Bà ta gượng gạo nói:



- Chủ tịch Trương, cậu ngồi đi, ngồi đi! Tôi cũng là bệnh cũ thôi, mỗi năm đều xảy ra một hai lần mà, các cậu không cần để tâm đâu.



Trương Nhất Phàm rút phong bì từ trong người ra, nhét vào tay bà ta rồi nói:



- Đây là chút lòng thành của cháu, cháu cũng không biết mua cái gì, dì muốn mua gì thì mua nhé! Bí thư Phạm công tác bận rộn, dì chú ý chăm sóc bản thân ạ.



- Ôi! Cậu đang làm gì thế, đã tặng quà còn biếu tiền, cái này thật là ngại quá.



Tay vợ Bí thư Phạm trông như đang đẩy ra, nhưng kỳ thực cũng chẳng có chút lực nào. Trương Nhất Phàm thuận thế đem tiền nhét cho bà ta. Bà ta khách sáo nói thêm mấy câu:



- Các cậu cứ khách sáo như vậy, thực ra cũng không cần phải thế đâu. Đến thăm một chút là được rồi, còn mang cái này cái nọ đến nữa.



- Đây là việc nên làm mà dì! Dì Củng đừng khách sáo.



Trương Nhất Phàm ngồi thêm một lúc nữa rồi cùng Tần Xuyên đi về.



Tần Xuyên đi phía sau, lẩm bẩm một mình, “Cái này cũng giống với có bệnh sao? Mình thấy bà ta đang đi điều dưỡng thì có? Mặt mày hồng hào như vậy, chẳng giống có bệnh chút nào”.



- Cậu đang lẩm bẩm cái gì thế?



Trương Nhất Phàm quay đầu nhìn gã một cái, Tần Xuyên lập tức không nói gì, ngượng ngùng xoa xoa đầu.



“Vợ lãnh đạo nằm viện, đó cũng là một dạng nghệ thuật, xem ra Tần Xuyên còn chưa hiểu rõ. Bí thư Phạm lần lữa, mãi không có sự điều chỉnh trong bộ máy lãnh đạo thành phố Đông Lâm, nhưng cuối năm lại sắp xếp cho vợ mình nằm viện, việc này có tính là một kiểu thăm dò không? Tần Xuyên sao có thể nghĩ đến mặt này chứ?”. Trương Nhất Phàm cố đi lùi lại vài ngày, cũng là có cái lý của hắn.



Mọi người đều biếu những thứ quà cáp quý giá đến dọa người ở ngoài thị trường, kỳ thực ngoại trừ cái vỏ thì cũng chẳng có thứ gì đáng mua. Trương Nhất Phàm còn đang tính xem phải mang gì đến thăm bà ta. Vừa may hôm nay, có trứng gà quê và gà mái từ quê mang lên, cũng là một loại quà đặc sắc. Lại còn thêm phong bì nữa, cũng coi như là một phần lễ không nhẹ, hẳn có thể khiến cho Bí thư Phạm vừa lòng rồi!