Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 249 : Bữa tối vui vẻ

Ngày đăng: 17:14 30/04/20


Buổi tối ăn cơm ở nhà Tần Xuyên, vợ của gã - Lưu Mai là một phụ nữ Giang Nam điển hình, chiều cao chưa đến một mét sáu, vóc dáng nhỏ bé xinh xắn. Từ lúc nhận được điện thoại nói tối nay có Phó chủ tịch thành phố Trương đến nhà dùng cơm thì Lưu Mai liền bắt đầu bận tối mắt tối mũi chuẩn bị.



Thực ra Lưu Mai là một phụ nữ rất tuyệt vời, đúng là một bà chủ gia đình thực thụ, đừng nói căn nhà này không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng đều được cô ta sắp xếp một cách gọn gàng, sạch sẽ, vừa bước vào thì đã cảm thấy rất thoải mái rồi.



Ba người cùng nhau bước vào, lúc Trương Nhất Phàm bước vào thì Ôn Nhã đã đến rồi, hơn nữa còn đang thắt tạp dề, ở trong bếp phụ giúp. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đến, Lưu Mải liền bước ra chào hỏi.



- Chủ tịch Trương đến rồi à. Mời ngồi. Mời ngồi.



Nghe thấy Lưu Mai xưng hô như vậy, Trương Nhất Phàm cười:



- Cũng không thể phạm nguyên tắc được, tôi chỉ là Phó chủ tịch thôi.



Người khác gọi hắn như vậy, hắn cũng vờ như không nghe thấy, nhưng mà người bên cạnh gọi như vậy, hắn nhất định phải nhắc nhở ngay.



Bởi vì người như Thư Á Quân, bên ngoài có vẻ rất thân thiện, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết được. Nếu nghe thấy Tần Xuyên bọn họ đều gọi Trương Nhất Phàm như vậy, có thể trong lòng cũng có chút ý kiến.



Phó chủ tịch thành phố có thể có mấy người thậm chí mười mấy người, nhưng Chủ tịch thành phố thì chỉ có thể có một người. Nếu Trương Nhất Phàm ngầm thừa nhận cách gọi này của bọn họ, Thư Á Quân chắc sẽ nghĩ, hắn muốn chiếm đoạt vị trí của ông ta.



Vì vậy, có lúc phải điều chỉnh một chút, là điều cần thiết phải làm.



Tuy nhiên, Trương Nhất Phàm chỉ nói như đùa, Lưu Mai liền cười nói:



- Anh không phải sớm muộn gì cũng sẽ vứt cái chữ “phó” kia đi sao, coi như tôi chúc anh sớm ngày thăng chức ấy mà!



Nếu Thư Á Quân ở đây, nghe thấy những lời này, có thể sẽ tức chết mất. Nếu Trương Nhất Phàm thăng chức, thì ông ta sẽ làm gì chứ? Làm bí thư? Chắc chắn là không thể. Bí thư Phạm ngồi vẫn chưa nóng đít mà, phỏng chừng ông ta vừa ngồi lên thì đã không muốn di chuyển nữa rồi.



Ông bí thư Phạm này mấy năm nay vẫn luôn giấu tài của mình, rất có dụng ý, cuối cùng cũng chờ được đến lúc thời cơ đến, nhanh như vậy đã có thể leo đến chức bí thư rồi.



Ôn Nhã cũng từ trong bếp nhô đầu ra chào hỏi:



- Chủ tịch Trương, anh đến rồi à.



Không biết là vì sao, Trương Nhất Phàm nghe thấy Ôn Nhã gọi hắn như vậy, liền cảm thấy không được tự nhiên. Lúc trước, mọi người đều gọi anh Phàm, anh Phàm, bây giờ cô ta đột nhiên đổi cách xưng hô, Trương Nhất Phàm liền có chút sững sờ.



Dù sao cũng là người quen, Ôn Nhã còn từng ở lại nhà hắn qua đêm rồi, hôm nay cô ta gọi như vậy, có phải là có ý muốn nới rộng khoảng cách giữa hai người không?



Trương Nhất Phàm đi vào bếp nhìn hai người bọn họ cười nói:



- Ôn đại tiểu thư, cô cũng biết nấu ăn à? Thật sự là nhìn không ra nhé.



Ôn Nhã mỉm cười:




- Vậy thì tôi kính anh một chén vậy.



- Uống rượu thì được, kính thì miễn đi. Mọi người đều đang vui vẻ như vậy, đừng phá hỏng mất bầu không khí này.



Trương Nhất Phàm nói như vậy, bọn họ cũng ngại không nâng chén lên nữa, chỉ tùy ý uống một chút.



Lưu Mai đứng lên múc canh cho Trương Nhất Phàm, hắn uống một ngụm, liền không hết lời khen ngợi. Hắn liền nói:



- Tần Xuyên, mấy thứ này, có thời gian thì mang đến cho bố mẹ cậu một ít, đừng chỉ để ở đây.



Tần Xuyên trong lòng thấy ấm áp, liên tục đáp:



- Vâng, cảm ơn lãnh đạo quan tâm.



Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn, mắng anh ta không chịu sửa đổi.



Nghe thấy Trương Nhất Phàm mắng như vậy, mọi người lại thấy thoải mái lên nhiều.



Liễu Hải là lái xe, không dám uống rượu, chỉ nhấp mép một chút. Cho dù Trương Nhất Phàm bảo hắn uống thoải mái, hắn cũng tự biết nên uống bao nhiêu. Nhất cử nhất động của bản thân đều ảnh hưởng đến sự an toàn tính mạng của lãnh đạo, làm lái xe ai lại dám vui đùa kiểu này chứ? Liễu Hải mặc dù vẫn gọi một anh Phàm, hai anh Phàm, nhưng vẫn không dám sơ suất.



Ôn Nhã đã uống ba chén rượu, mặt có chút ửng đỏ, càng thêm phần dễ thương. Con gái đều có đặc điểm giống nhau, uống rượu đến lúc mặt đỏ, vẻ mặt, ánh mắt đều trở nên rất dễ thương.



Trương Nhất Phàm nói:



- Liễu Hải, một lát nữa cậu đưa Ôn Nhã về trước, tôi đi dạo một lát.



Bữa cơm hôm nay mọi người đều ăn rất thỏa thuê, không có áp lực gì cả. Sự ôn hòa của Trương Nhất Phàm, làm vợ chồng Tần Xuyên vừa cảm thấy bản thân nhận được sự chiếu cố của lãnh đạo, lại vừa có cảm giác vui vẻ, thoải mái. Đặc biệt là Lưu Mai, nhìn thấy chồng của mình được lòng lãnh đạo, trong lòng rất vui sướng, đợi Trương Nhất Phàm mấy người bọn họ đều về hết, liền chủ động ám chỉ với Tần Xuyên, tối nay chúng ta làm chuyện đó nhé.



Từ nhà Tần Xuyên bước ra, Trương Nhất Phàm không lên xe, muốn đi dạo một mình, thực ra hắn đang suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của bản thân. Ôn Nhã nhìn thấy hắn không lên xe, cũng đi theo sau, nhưng không đi quá gần, luôn giữ một khoảng cách vừa đủ.



Liễu Hải lái xe, chậm rãi đi sau hai người, đảm nhiệm nhiệm vụ bảo vệ.



- Sao cô còn không về? Không phải đã bảo Liễu Hải đưa cô về rồi sao?



Trương Nhất Phàm đột nhiên dừng lại, không để ý quay người lại. Ôn Nhã bước chân hơi nhanh, bất thình lình va vào ngực hắn.



Hai người sững sờ một lát, sau đó rất nhanh rời xa. Ôn Nhã mặt ửng đỏ, nói nhỏ nhẹ:



- Có thể cùng tôi đi bộ một đoạn không?