Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 252 : Bị trêu đùa
Ngày đăng: 17:14 30/04/20
Thẩm Uyển Vân ôm ngang thắt lưng của Trương Nhất Phàm, hai người ôm chặt lấy nhau, phần nhô lên trước ngực bị đè đến mức xẹp lép, thậm chí bị biến dạng, Thẩm Uyển Vân cũng không thèm quan tâm, ngược lại càng ôm chặt hơn.
Đợi Trương Nhất Phàm hút xong thuốc, cô mới nói:
- Anh có biết trong thời gian này em đã đi đâu không?
- Về Bắc Kinh?
Trương Nhất Phàm đoán là chỉ có khả năng này là lớn nhất.
- Ừ!
Thẩm Uyển Vân gật gật đầu, cười một cách thần bí:
- Nói cho anh biết một bí mất, tỉnh Tương sắp có biến động lớn rồi.
Trương Nhất Phàm ngồi thẳng lên, đây là một vấn đề chính trị khá nhạy cảm, tin tức của Thẩm Uyển Vân chắc là không thể sai được. Nếu Tỉnh Tương xảy ra biến động lớn, phỏng chừng những lãnh đạo quan trọng sẽ bị dời đi, nếu nói như vậy, ba của hắn cũng rất có khả năng nằm trong số đó.
Thấy Trương Nhất Phàm có vẻ trầm mặc, Thẩm Uyển Vân nói nhỏ nhẹ:
- Chuyện này còn chưa được quyết định mà, nhưng khả năng xảy ra là rất lớn, ba của anh có thể sẽ được điều đi tỉnh khác làm bí thư.
Thật đúng như bản thân đã lường trước, nếu Trương Kính Hiên bị điều đi khỏi tỉnh Tương, Trương Nhất Phàm sẽ phải đối mặt với một thách thức mới. Không có người trên tỉnh làm chỗ dựa, ai còn chịu đứng dưới trướng của hắn chứ? Bản thân còn một số ý tưởng vẫn chưa thực hiện được, chắc cũng chẳng còn cơ hội để thực hiện nữa. Tất cả đều phải dựa vào sức lực bản thân giống như trước kia.
Tin tức có thể đến được tai Thẩm Uyển Vân rồi truyền ra ngoài, chỉ sợ lúc này mọi việc đã được định đoạt cả rồi. Quan trọng là lúc nào bắt đầu có biến động, sẽ biến động như thế nào? Chi tiết cụ thể bọn họ vẫn còn đang cân nhắc mà thôi.
Thẩm Uyển Vân làm việc luôn có chừng mực, đừng thấy cô bình thường thích cùng bản thân nói những chuyện không đâu, nhưng nói đến những vấn đề quan trọng, cô luôn rất nghiêm túc.
- Anh đang lo lắng gì vậy?
Thẩm Uyển Vân lật người, ôm lấy Trương Nhất Phàm hỏi.
- Không có, bọn họ có biến động cũng tốt, vừa khéo để anh có được một không gian tự do cho mình.
Trương Nhất Phàm nghĩ thông rồi, bản thân hắn lúc trước quyết định xuống huyện làm việc, chẳng phải vì muốn tu luyện bản thân sao? Nếu như ba hắn rời khỏi tỉnh Tương, vậy thì thỏa thuận hai năm đó sẽ tự động mất đi hiệu lực.
Bản thân lại có thể trở về với khoảng trời bao la rộng lớn, được tự do phát huy khả năng mình.
Mặc kệ bọn họ biến động như thế nào, chỉ cần ông cụ vẫn còn, nhà họ Trương ở Lĩnh Nam sẽ không sụp đổ được. Trương Nhất Phàm vỗ vỗ tấm lưng trơn bóng của Thẩm Uyển Vân nói:
- Không có việc gì nữa, ngủ thôi!
Thẩm Uyển luồn qua chăn ló đầu ra, yếu ớt nói:
Sau khi ăn xong, Liễu Hồng đi rửa bát. Trương Nhất Phàm liền lén lút hỏi Hà Tiêu Tiêu, tối nay ngủ thế nào đây? Hắn từ xa như vậy đến, cũng không thể nào để hắn ngủ trên ghế sô pha được?
Nếu hai người đi đến khách sạn thuê phòng, để Liễu Hồng một mình ở nhà, thì hình như cũng không tốt cho lắm.
Không ngờ Hà Tiêu Tiêu lại nhìn hắn một cách ám muội:
- Anh muốn ngủ thế nào? Hay là ba người ngủ chung nhé?
Phù….Vừa mới bưng chén trà lên miệng uống thì hắn lập tức phun ra ngay.
Hắn sợ hãi nhìn Hà Tiêu Tiêu, có thể đừng chơi tôi nữa được không? Hôm nay tôi bị chơi như vậy là đủ lắm rồi.
Hà Tiêu Tiêu dướn lông mày lên, nhìn Liễu Hồng đang bận rộn trong bếp, nhỏ tiếng nói:
- Đừng tưởng em không biết, thực ra anh sớm đã làm chuyện đó với chị Liễu Hồng rồi.
- Em…
Trương Nhất Phàm toàn thân hóa đá, chuyện này được giữ kín như vậy, Hà Tiêu Tiêu sao lại biết được chứ? Chẳng lẽ Liễu Hồng lại nói chuyện này ra ngoài? Liễu Hồng làm như vậy là có ý gì?
Nhìn thấy bộ dạng này của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu liền che miệng cười. Quay lại nhìn Liễu Hồng, đúng lúc đã dọn dẹp xong, từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hai người có vẻ thần bí, cô liền cảm thấy rất kỳ quái. Không hiểu hai người này đang cười chuyện gì?
Hà Tiêu Tiêu liền chạy tới nói thầm vào tai Liễu Hồng mấy câu, sau đó mặt Liễu Hồng đột nhiên đỏ bừng lên. Ngượng ngùng chạy thẳng vào phòng.
Hà Tiêu Tiêu nói với Trương Nhất Phàm:
- Chị Liễu Hồng đồng ý rồi, anh có muốn hay không?
Trương Nhất Phàm trừng mắt lên nhìn cô:
- Đừng đùa nữa.Đùa kiểu gì vậy chứ?
- Được, vậy thì anh ngủ một mình đi! Em ngủ với chị Liễu Hồng, nếu lúc nào anh không kìm nổi nữa thì qua chỗ bọn em.
Hà Tiêu Tiêu ngáp dài một cái, cũng không thèm để ý gì đến Trương Nhất Phàm nữa, đi thẳng vài vào phòng của Liễu Hồng.
Chẳng lẽ tối nay mình phải chơi ba người thật sao? Quá hoang đường rồi thì phải? Trương Nhất Phàm đi vào phòng của Hà Tiêu Tiêu xem xét qua một lượt, sao lại không có chăn nhỉ? Trên giường chỉ có một tấm thảm mỏng manh.
Hiện tại là mùa đông, thời tiết khá lạnh, hơn nữa phần lớn điều hòa nhiệt độ ở Thâm Quyến đều không thể tăng nhiệt độ, chỉ có thể dùng vào mùa hè. Trương Nhất Phàm cởi đồ ra nằm xuống, cảm thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi toàn thân run cầm cập.
Mẹ kiếp, không quan tâm được nhiều như vậy nữa, dù sao cũng còn hơn bị chết rét ở đây. Đi thì đi! Một người đàn ông chẳng lẽ lại sợ hai người phụ nữ chắc?
Trương Nhất Phàm cầm lấy áo quần của mình, run run mở cửa phòng Liễu Hồng.