Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 254 : Trốn tránh
Ngày đăng: 17:14 30/04/20
Giám đốc Chúc liền đưa điện thoại cho Thư Á Quân, ông ta cầm lấy điện thoại nói;
- Hiểu Hiên đấy à? Gan cô to thật đấy! Hai vị Chủ tịch Thành phố chúng tôi đây không ngờ lại mời không nổi cô. Đến cả lời của lãnh đạo các cô mà cô cũng không nghe, cô được lắm!
- Được rồi! Cho cô mười phút, nếu sau mười phút nữa vẫn không đến, thì tôi phải phê bình cô. Ăn cơm cũng là một nhiệm vụ chính trị, nhanh nhanh đến đây!
Nghe thấy giọng điệu của ông ta, dường như đã chắc như đinh đóng cột rồi, trong lòng Trương Nhất Phàm liền có chút không thoải mái, lão Thư Á Quân này vì sao cứ vây lấy Lưu Hiểu Hiên không tha chứ? Lần trước ở huyện Sa cũng thế, sớm biết trước hắn đã không đến đây rồi.
Thư Á Quân liền đưa lại điện thoại cho Giám đốc Chúc:
- Đây là do phương pháp của anh không đúng, thấy chưa? Tôi chỉ cần nói với cô ta hai câu, cô ta không phải đã lập tức đồng ý ngay rồi sao? Làm lãnh đạo nhiều lúc cũng phải biết chút thủ đoạn mới được.
- Đúng! Đúng! Đúng!
Giám đốc Chúc như một con gà mổ thóc, gật đầu liên tục. Sau đó lập tức đổi hướng sang phía Tiểu Diệp nháy nháy mắt, Tiểu Diệp liền bưng một chén rượu lên:
- Chủ tịch Thư, rất vui mừng hôm nay có cơ hội được quen biết ngài, chúng ta cạn một ly nhé!
Có lẽ là bởi vì Lưu Hiểu Hiên đồng ý đến rồi nên tâm trạng của Thư Á Quân liền vui vẻ trở lại, nhìn cô Tiểu Diệp này một cái. Khen ngợi:
- Tiểu Diệp này cũng không tệ, ly rượu này tôi uống. Nhưng hôm nay tôi giao cho cô một nhiệm vụ, đó là tiếp đãi Phó chủ tịch Nhất Phàm thật tốt. Đây là nhiệm vụ của tổ chức giao cho cô, nếu như hôm nay Phó chủ tịch Trương mà không vui vẻ, tôi sẽ phạt cô đấy.
Tiểu Diệp liền cuống quýt gật đầu dạ vâng, sau khi cạn ly với Thư Á Quân liền lập tức rót đầy một ly khác, nói với Trương Nhất Phàm:
- Phó chủ tịch Trương, lãnh đạo đã ra chỉ thị như vậy rồi, anh cũng đừng làm tôi khó xử nhé, chúng ta cạn một ly, tôi kính anh!
Trương Nhất Phàm cạn lỵ với cô ta, tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Giám đốc Chúc đã tự hiểu ra, ý của Thư Á Quân đã rất rõ ràng, tối nay nếu Lưu Hiểu Hiên không hợp tác, thì chuyện này chắc chắn coi như đi tong. Vì thế, ông ta lấy cớ đi ra ngoài, rồi đứng ngoài cổng chính chờ Lưu Hiểu Hiên.
Thư Á Quân ở trong phòng nói chuyện với Trương Nhất Phàm về một số vấn đề xảy ra gần đây, Tiểu Diệp chỉ ngồi bên cạnh nghe, cũng không dám nói chen vào. Nghe giọng điệu của Thư Á Quân thì giống như ông ta muốn lôi kéo hắn vậy.
Hai người nói chuyện một lát thì Thư Á Quân liền nhắc đến chuyện hôm nọ có một số bà con từ thị trấn Liễu Thủy đến traV">Kước cổng cơ quan, Trương Nhất Phàm lúc đó mới hiểu ra lời nói của Thư Á Quân ngày hôm đó.
Thì ra là lo lắng mình sẽ làm mưa làm gió, ảnh hưởng đến chức vụ Chủ tịch thành phố của ông ta. Lần châm biếm hôm nọ là muốn nhắc nhở mình đừng quá huênh hoang. Như vậy bữa cơm tối hôm nay đơn giản là muốn cảnh cáo mình: chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, thì chúng ta sẽ là bạn hữu, tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu, nhưng cậu cũng đừng làm tôi khó coi.
Xem ra Thư Á Quân vẫn rất bận tâm đến thân phận Chủ tịch tỉnh của ông ta, Trương Nhất Phàm không lộ ra biểu hiện gì, chỉ cụng mấy ly với Thư Á Quân, hai người ai cũng có nỗi băn khoăn của riêng mình.
- Chúng ta cũng ra nhảy một bài đi?
Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ:
- Vậy thì nhảy thêm một bài nữa vậy, tôi phải về rồi.
- Anh thật nhỏ nhen quá đấy.
Lưu Hiểu Hiên trừng mắt nhìn hắn, lúc hai người đang cùng khiêu vũ, cô ta nói khẽ:
- Lúc nãy Thư Á Quân ăn đậu hũ của tôi.
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói:
- Thấy rồi!
- Vậy mà anh có thể thờ ơ như vậy sao?
Lưu Hiểu Hiên dùng lực nhéo tay Trương Nhất Phàm một cái, nhìn Trương Nhất Phàm cười duyên:
- Còn nhớ đến nhà trọ Long Môn không?
- Sao vậy?
Trương Nhất Phàm nhất thời không hiểu ra.
- Có người nói lời không giữ lời, nhà trọ phải đóng cửa rồi.
Trương Nhất Phàm lúc này mới nhớ ra lúc hai trước hai người nói đùa với nhau, Lưu Hiểu Hiên có nói một câu:
- Anh coi tôi là gì chứ? Bà chủ của nhà trọ Long Môn chăng?
Bản thân hình như từng nói, nếu sau này đến Đông Lâm, sẽ ở tại chỗ cô ấy, sau đó cũng không đến đó lần nào nữa, Trương Nhất Phàm không nhịn được cười.
Lưu Hiểu Hiên cố ý giẫm chân hắn một cái, gắt giọng:
- Còn cười à!