Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 255 : Ai nói miệng rộng thì không đẹp chứ?
Ngày đăng: 17:14 30/04/20
Buổi khiêu vũ đó đến tận 12 giờ, Thư Á Quân vẫn còn hứng thú dạt dào, không muốn về. Đương nhiên Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng không dám nói gì, hơn nữa bình thường khi người ta phải ở cùng gã, bọn họ chẳng phải như vậy sao? Cũng vẫn nhảy nhót, chơi bời đến tận đêm khuya mới về đó?
Nói không chừng đến đêm rồi lúc đó lại còn có tiết mục khác nữa. Gã đưa ánh mắt nhìn Lưu Hiểu Hiên và Tiểu Diệp, trong lòng nghĩ, chỉ sợ hai mớ rau sạch này lại phải cho lũ heo ăn mất thôi.
Trên nét mặt của Thư Á Quân rõ ràng đã viết rõ rành rành cái ý đó.
Trương Nhất Phàm đề xuất cáo từ, Thư Á Quân liền buông micro xuống:
- Thế thì cùng đi vậy!
Giám đốc đài truyền hình Trúc lập tức ký đơn, thanh toán rồi cẩn thận đi phía sau hai vị lãnh đạo. Khi đi, Lưu Hiểu Hiên cố tình tụt lại phía sau, còn cái cô Tiểu Diệp lại theo sát gót Thư Á Quân, trong ánh mắt lộ rõ vẻ lấy lòng.
Thư Á Quân là người không chịu nổi sự cô đơn, ông ta cũng đã nhìn thấy rõ sự lạnh nhạt của Lưu Hiểu Hiên với mình, nên lúc đó cũng không hề lên tiếng, liền trở mặt quay qua nói với Tiểu Diệp:
- Cô là Diệp Linh đúng không? Tối hôm nay cô biểu hiện rất tốt đấy, có cơ hội tôi sẽ bảo Giám đốc đài truyền hình tiến hành đề bạt cho cô.
Có thể vào được đài truyền hình thì đương nhiên phải là một cô gái có đủ tiêu chuẩn rồi, thêm vào đó hôm nay Tiểu Diệp lại trang điểm, ăn vận rất tinh tế, chứ nếu như cái khuôn mặt kia trông như cái bánh đúc, thì Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng không bao giờ gọi cô ta đến đây.
Kỳ thật, Giám đốc đài truyền hình Chúc cũng có ý muốn thay Tiểu Diệp vào Lưu Hiểu Hiên, bởi vì Lưu Hiểu Hiên càng ngày càng tỏ rõ không hợp tác, đã nhiều lần khiến cho ông ta cảm thấy khó coi rồi.
Khi đi đến cửa, Thư Á Quân ngó đồng hồ:
- Chủ tịch Nhất Phàm, hay chúng ta đi ăn khuya nhé?
Có là thằng ngốc thì Trương Nhất Phàm cũng hiểu dụng ý của ông ta, chẳng qua cũng chỉ là tìm một cơ hội khác mà thôi, ông ta muốn lưu giữ hai người đẹp này lại, chỉ có điều Lưu Hiểu Hiên không hiểu lại mất tích đi đâu đó, chắc là đi vào nhà vệ sinh.
Vì thế hắn lắc lắc đầu:
- Tôi không đi nữa đâu, về nhà còn có chút chuyện.
Thư Á Quân liền thuận nước đẩy thuyền:
- Vậy được rồi, Giám đốc Chúc, chúng ta đi thôi!
Ông ta dừng lại một lát, nhìn phía sau:
- Cái cô Lưu Hiểu Hiên kia sao không quay trở lại nhỉ?
Tiểu Diệp giải thích:
- Cô ấy uống khá nhiều chắc đi vào nhà vệ sinh để nôn đó.
Giám đốc Chúc cũng nói:
- Thôi, kệ cô ấy đi, không cần đợi cô ấy nữa. Chúng ta đi thôi!
Thư Á Quân liền nhìn Tiểu Diệp, có ý chấp nhận:
Lưu Hiểu Hiên tự nhiên cũng không hiểu vì sao, trông thấy Trương Nhất Phàm nhập tâm vào bài hát như vậy, nên cô ta cũng không dám quấy rầy, chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh, dựa sát người vào hắn. Hai người không ai nói câu nào, chỉ ngồi lặng lẽ nghe nhạc.
Trông hai người lúc này thật giống như nhân vật trong bài hát, hai người cùng dựa lưng vào nhau ngồi dưới thảm, cùng nhau nghe nhạc, cùng nhau nói về ước mơ của mình.
Lưu Hiểu Hiên chợt nhớ đến buổi tối hôm đó, hai người tản bộ ở huyện Sa.
Cái đêm hôm đó đã khiến cho Lưu Hiểu Hiên không thể nào quên được, mà cái đêm đó cũng là đêm mà cô đã vui nhất trong đời.
Được cùng người mình yêu thích, nắm tay nhau, cùng đi dạo dưới ánh trăng, cùng thầm thì những lời yêu. Tuy rằng đó chỉ là những hành động bình thường, nhưng lại vô cùng lãng mạn. Đã bao lần cảm giác của đêm hôm đó quay trở về trong giấc mộng của cô, cô cũng hằng ngày đêm khát vọng, không ngờ cuối cùng ngày ấy cũng đã trở thành hiện thực.
Chính vì vậy mà đêm hôm đó Lưu Hiểu Hiên đã không khống chế nổi bản thân mà nồng nhiệt hôn Trương Nhất Phàm như thế.
Vẫn luôn nổi tiếng là một MC có tiếng, rất chín chắn, điềm đạm, không ngờ cũng có lúc lại kích động đến như vậy. Nếu như để cho người ngoài biết được, chắc chắn không ai có thể tin. Nhưng cô đã thật sự to gan mà hành động như vậy, và cô không hề hối hận về những hành động của mình.
Ca khúc không hiểu đã hết từ lúc nào, Trương Nhất Phàm mở mắt, nhìn người đẹp đang dựa vào mình, trông Lưu Hiểu Hiên như một con mèo ngoan ngoãn, đáng yêu.
Trông thấy Trương Nhất Phàm đang nhìn mình, Lưu Hiểu Hiên lập tức đứng lên:
- Để em đi mở lại.
Không đợi Trương Nhất Phàm nói gì, cô đã chạy đến bên kệ, mở lại bài hát đó.
- Anh cũng thích bài hát này sao?
Lưu Hiểu Hiên chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi.
Trương Nhất Phàm đột nhiên nói một câu lãng nhách:
- Miệng em to thật đấy!
Lưu Hiểu Hiên lập tức cảm thấy bực mình, bĩu môi, trông rất ấm ức. Miệng có to thì cũng không phải lỗi của cô, anh cứ thử xem mấy cô người đẹp, mấy đại minh tinh, có mấy cô mà miệng không to chứ?
Anh tưởng vẫn ở cái thời cổ đại có quan điểm về cái đẹp sao? Miệng nhỏ nhắn đỏ như trái anh đào, eo lưng mảnh dẻ như cây liễu mới là người đẹp sao? Cái kiểu bĩu môi của Lưu Hiểu Hiên khiến cho Trương Nhất Phàm bỗng bật cười lớn, nhéo cái miệng của cô một cái nói:
- Anh không nói là miệng rộng thì sẽ không đẹp, em thấy diễn viên Thư Kỳ chẳng phải quá đẹp đó sao? Người đẹp miệng rộng nhiều lắm mà.
Lưu Hiểu Hiên lúc này mới vui vẻ trở lại:
- Lần sau không được nói e miệng rộng nữa nhé.
Trương Nhất Phàm cười cười kéo tay của Lưu Hiểu Hiên, trong lúc vô ý lại chạm vào gò ngực mềm mại của cô. Tay của hắn bỗng chốc như chạm phải điện giật, rút ngay lại, sững sờ nhìn Lưu Hiểu Hiên:
- Em .. không…
- Không cho nói!
Lưu Hiểu Hiên đứng lên, nhào vào trong lòng hắn, hai phiến môi mềm tham lam phủ lên đôi môi của Trương Nhất Phàm….