Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 269 : Gia cảnh của cù tĩnh

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Trương Nhất Phàm không nghĩ rằng Thư Á Quân lại nhẫn tâm như vậy. Không ngờ gã lại đối xử với Tiểu Diệp như vậy.



Liễu Hải đã tìm suốt mấy ngày nhưng cũng không thấy bóng dáng của Tiểu Diệp. Sau đó lại cất công đến huyện Sa - quê của Tiểu Diệp một chuyến cũng không hỏi thăm được tin tức gì của cô ấy! Một người đang sống sờ sờ ra như vậy mà tự nhiên lại bốc hơi đâu mất?



Thư Á Quân mấy ngày nay lại càng trở lên thâm trầm, rất nhiều người vừa nhìn thấy gã thì đã lảng tránh, sợ họa giáng xuống thân. Trương Nhất Phàm vừa tới phòng làm việc, Lý Trị Quốc liền gọi điện tới:



- Chủ tịch Trương, tối nay có thời gian không?



Từ sau khi Trương Nhất Phàm nhận chức Phó chủ tịch thường trực thành phố, Lí Trị Quốc đã thay đổi cách xưng hô thành Chủ tịch Trương mà không dám gọi hắn là anh Phàm nữa. gọi là anh Phàm bởi gã nghĩ rằng mình và Trương Nhất Phàm có quan hệ còn thân thiết hơn bọn người Đường Vũ.



Nhưng gã không dám có hai lòng với Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nghe thấy gã hỏi lập tức hỏi lại:



- Có việc gì vậy ?



Lý Trị Quốc biết Phó chủ tịch thành phố bề bộn nhiều công việc, nên cũng không dám lôi thôi liền nói thẳng mục đích đến của hắn:



- Cù Lâm Phong ở huyện Sa muốn mời anh bữa cơm tối nay.



- Vậy hãy để tối nói sau đi.



Trương Nhất Phàm dập máy, suy nghĩ về con người của Cù Lâm Phong.



Cù Lâm Phong vốn là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ của huyện Sa. Trương Nhất Phàm đương nhiên quen người này nhưng hắn cũng không mấy khi giao thiệp. Gã tìm đến Trương Nhất Phàm có lẽ cũng vì cái chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ của huyện Sa.



Cù Lâm Phong là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ở huyện Sa. Đông Kiến Thành chết. Gã coi như được định sẵn cho vị trí này.



Trong chốn quan trường có xảy ra những chuyên vô lí thì cũng không ai có thể đảm bảo. Người thứ nhất đã đi rồi, thì người thứ hai sẽ được thay thế.Việc bổ nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ còn phải chờ quyết định của cấp trên.



Cù Lâm Phong không tìm được người tâm phúc nào khác nên mới chạy tới thành phố Đông Lâm tìm tới Trương Nhất Phàm. Nhưng gã và Trương Nhất Phàm cũng không thân thiết lắm. Trước kia, khi còn ở huyện Sa cũng không có qua lại gì nhiều.



Cù Lâm Phong lúc này hối hận muốn chết, đặc biệt là khi biết Trương Nhất Phàm là con của Chủ tịch tỉnh. Tim gã như muốn rớt ra khỏi lồng ngực. Lúc đó gã tự cho mình hai cái bạt tai mạnh. Vợ Cù Lâm Phong cũng mắng gã, đúng là đầu lợn, làm người quá cứng nhắc. Chủ tịch Trương ở huyện Sa này luôn lấy dân làm gốc. Gã dù có sợ chết đi nữa cũng phải tìm được một chỗ đứng vững chắc.



Tuy nhiên Cù Lâm Phong có thể ngồi lên cái vị trí Trưởng ban kia hay không còn phải xem năng lực của gã tới đâu. Con người khó tránh khỏi có những lúc đứng sai vị trí. Quan trọng là phải biết đứng sai vị trí mà sửa.



Cù Lâm Phong trước kia đứng về phe Trịnh Mậu Nhiên. Tuy nhiên cũng không thể hiện ra mặt sự bất mãn với Trương Nhất Phàm như Vương Bác. Nếu không hôm nay gã cũng không dám tìm đến Trương Nhất Phàm.



Đông Kiến Thành đã chết, vị trí Trưởng ban tự nhiên được bỏ trống. Người có tư cách ngồi lên vị trí đó ngoài Cù Lâm Phong có quả thật còn rất nhiều. Chưa biết chừng một ngày nào đó sẽ có một người nào đó được trên điều xuống. Bởi vậy, Cù Lâm Phong luôn phải tìm cách tiếp cận với Trương Nhất Phàm.



Đường Vũ và Lý Trị Quốc đều là do Trương Nhất Phàm điều từ Thông Thành tới. Gã và Đường Vũ không thân thiết nên đành tìm tới Lý Trị Quốc.




- Vậy thì cùng vào đi, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cù, chúng ta cùng vào!



Cù Lâm Phong dở khóc dở cười. Chính gã là người tìm đến sự giúp đỡ của Trương Nhất Phàm, tìm cửa sau. Mà chính đứa con gái ngỗ ngược của gã không ngờ lại khá thân thiết với Chủ tịch Trương. Thật quá kích động! Gã thật không biết dấu mặt vào đâu.



Đang muốn bảo Cù Tĩnh đừng vào nhưng lại thấy con bé cùng Trương Nhất Phàm nói nói cười cười. Hai người như một đôi bạn lâu ngày không gặp gã cũng không dám tùy tiện xen vào.



Thì ra gia cảnh Cù Tĩnh là như vậy. Con nhỏ này lại có khả năng dấu như vậy. Làm trước kia người ta tưởng rằng cô ta chỉ là con nhà trung nông nghèo. Tuy nhiên, nhìn vào sinh hoạt ở trường của cô ta. Trương Nhất Phàm cũng nhìn ra Cù Lâm Phong không chiều chuộng con gái lắm. Từ điểm này Trương Nhất Phàm cho rằng con người của Cù Lâm Phong cũng không tồi!



Khi thấy con gái nói cười vui vẻ, còn bá vai bá cổ Chủ tịch Trương. Cù Lâm Phong lấy hết dũng khí mắng con gái một câu:



- Con gái nhà này một chút phép tắc cũng không hiểu.



Sau đó ông ấy lại hướng về Trương Nhất Phàm xin lỗi:



- Chủ tịch Trương thật xin lỗi. Tôi sẽ bảo nó đi ra!



- Sao cơ? Anh trở thành chủ tịch từ khi nào vậy?



Cũ Tĩnh mở to mắt kinh ngạc, lập tức trở lên biết phép tắc hơn. Trời ơi! Bố mình mới là Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Anh ta còn trẻ như vậy đã trở là chủ tịch. Mình vừa rồi thật lỗ mãng, thật đáng chết!



Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:



- Là Phó Chủ tịch thành phố!



Cù Tĩnh liền bĩu môi, không cần khoa trương như vậy chứ? Trước kia không phải còn là thư ký của bố Lâm Uyên sao? Cô ta còn tưởng rằng Lâm Uyên lừa mình. Nói Trương Nhất Phàm đã trở thành Chủ tịch rồi. Thật không ngờ nửa năm không gặp anh ta đã biến thành chủ tịch thật.



- Thật xin lỗi! Vừa rồi thật mất lịch sự.



Cù Tĩnh lập tức trở lên an phận hơn.



Trương Nhất Phàm mỗi khi đi cùng Cù Tĩnh và mấy người bạn mới cảm thấy mình trẻ trung trở lại, mới thấy tìm lại được tuổi trẻ lâu nay đã bị lãng quên của mình.



Bởi vì Cù Tĩnh cùng với mấy người bạn của cô ấy mới thực sự vui vẻ, sung sướng vô ưu vô lo như những thiên thần. Thế nên hắn cười nói:



- Không có gì, chúng ta vẫn là bạn mà!



Cù Lâm Phong nghe được câu này liền mở to mắt, rất to! Hai người là bạn? Vậy thì tôi sẽ là gì của hai người?