Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 295 : Nữ trưởng phòng xúc tiến đầu tư thương mại
Ngày đăng: 17:15 30/04/20
Thời gian này Trương Nhất Phàm đã ra tay ở thành phố Đông Lâm như vậy, đã có rất nhiều người đã bị hắn động chạm đến. Đặc biệt là từ sau khi đường dây nóng của Chủ tịch thành phố được khai thông, thì tất cả những cuộc điện thoại gọi đến, cứ hễ một cuộc gọi đến thì lại cho điều tra, xem xét và lại cho xử lý, giải quyết luôn.
Bởi vậy, dân chúng thành phố dần dần đã có niềm tin đối với Chủ tịch thành phố . Trước đó dân chúng có một câu nói: nếu đi tin vào mấy ông quan chức kia không bằng đi tin có lợn mẹ leo cây. Nhưng trải qua sự chỉnh đốn thẳng tay của Trương Nhất Phàm, mọi người đã thu lại lời nói đó.
Thậm chí có người còn gọi hắn là Chủ tịch thành phố cứng rắn.
Trương Nhất Phàm làm như vậy đã nhận được sự ủng hộ của dân chúng, đồng thời cũng đã đắc tội với không biết bao nhiêu người.
Có điều kỳ quái là, trong thời gian này, Bí thư Phạm lại rất khiêm tốn. Mặc cho Trương Nhất Phàm hoặc mọi người thỏa sức gây sức ép, lên giọng, ông ta vẫn luôn giữ một thái độ rất hòa nhã.
Nhưng Trương Nhất Phàm lại luôn có cảm giác, sự khiêm tốn của ông ta hình như là đang cố ý lảng tránh cái gì đó.
Hiện tại địa khu Đông Lâm, Bí thư Lâm quản lý huyện Thông Thành, Bí thư Phạm quản lý huyện Tế Châu. Uông Viễn Dương và Đường Vũ đến huyện Ngũ Dương, một mình Trương Nhất Phàm ở lại thành phố Đông Lâm. Toàn bộ địa khu Đông Lâm về cơ bản là thuộc trong phạm vi nắm quyền của Trương hệ.
Mặc dù bọn họ mấy người này đều có liên quan đến Trương hệ, ít ra thì bọn họ cũng là một nhánh trong cây đại thụ đó. Nhưng đó cũng là thế lực của Trương Nhất Phàm. Đối với địa khu Đông Lâm mà nói đã trở thành một thế lực rất hùng mạnh rồi.
Bọn Lý Khánh Tùng, Lã Cường, Vương Bác của huyện Sa, hầu hết đều là người của Trương Nhất Phàm. Ở thành phố cấp 1 cũng có rất nhiều người đã bắt đầu mon men hướng về phe của Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ở thành phố Đông Lâm xem như đã lăn lộn và phát triển nhanh chóng, chính vì thế hắn đã dốc hết sức cho việc phát triển kinh tế và thiết lập mạng lưới giao thông.
Buổi chiều sau khi tan họp, Tần Xuyên vội vội vàng vàng chạy tới, thì thầm gì đó bên tai Trương Nhất Phàm:
- Chủ tịch thành phố Trương, lúc nãy Trưởng phòng xúc tiến đầu tư thương mại Tô có gọi điện thoại đến nói khách đã bị người của Giao Châu tiếp đón đi rồi.
- Đi máy bay nào?
Nghe nói khó khăn lắm mới dẫn về được nhà đầu tư này, không ngờ lại bị người của Giao Châu tiếp dẫn đi. Trương Nhất Phàm bỗng nhiên nói tục một câu. Trông thấy Chủ tịch thành phố đang nổi giận, Tần Xuyên bèn giải thích:
- Khi Trưởng phòng xúc tiến đầu tư thương mại Tô đến sân bay, khách vừa xuống máy bay thì bị người của phía Giao Châu lấy danh nghĩa của Phòng xúc tiến đầu tư thương mại thành phố Đông Lâm mà tiếp dẫn đi rồi. Trưởng phòng Tô đang ở sân bay để chờ chuyến bay tiếp đuổi theo.
- Thật là khốn nạn!
Trương Nhất Phàm chửi một câu. Tần Xuyên cũng không hiểu là hắn đang chửi Tô Như Hồng hay là chửi những người của phía Giao Châu.
Trưởng phòng xúc tiến đầu tư thương mại là bà Tô Như Hồng, năm nay 37, 38 tuổi. Trước đó không lâu được Trương Nhất Phàm đề bạt lên, vừa mới ngồi ở cái ghế Trưởng phòng đó chưa đầy nửa năm.
Tô Như Hồng cẩn thận nghĩ ngợi, vị trí của mình ở Phòng xúc tiến đầu tư này không ngờ lại có lắm người đố kỵ đến vậy. Nhưng bà ta là một người phụ nữ cứng rắn, chính vì thế mà lại càng muốn xử trí việc này làm sao cho viên mãn nhất.
Bà ta liền nói với La Hạo:
- Tối nay cậu đi công tác với tôi nhé?
La Hạo gần như đồng ý mà không cần phải suy nghĩ. Anh ta biết nếu như Tô Như Hồng muốn anh ta đi thì chắc chắn là có ý của bà ta.
- Thế thì tôi đi lấy xe.
Khi La Hạo đi xuống lầu, tìm điện thoại để gọi điện về cho vợ, sau đó lái xe đến, chờ Tô Như Hồng ở dưới.
Tô Như Hồng cũng không còn cách nào khác, đành phải đi Giao Châu để thử vận may.
Cũng may đã cùng nhau đàm phán với vị đại biểu của ông Malaysia kia vài lần, nên Tô Như Hồng cũng có được số điện thoại của ông ta, đến Giao Châu sẽ liên hệ.
Trông thấy Tô Như Hồng xuống tầng, La Hạo lập tức chạy ra mở cửa sau cho bà ta.
- Đi Giao Châu!
Tô Như Hồng chỉ nói một câu đơn giản vậy, rồi khoanh hai tay trước ngực. Bà ta đang nghĩ sau khi đến Giao Châu rồi sẽ làm cách nào để hẹn cho được ông Tiêu đó ra ngoài, tìm một nơi nào đó để bàn chuyện hợp tác.
Ông Tiêu là thương gia của Malaysia. Bố của ông ta là người Hoa, mẹ là người gốc Malaysia. Ông Tiêu là người lai, nên rất to cao, có râu quai nón.
Ông ta là một đại biểu của doanh nghiệp Hoàn Á nổi tiếng quốc tế có trụ sở tại Trung Quốc, có toàn quyền quyết định khai thác và phát triển thị trường ở Trung Quốc đại lục. Trước đó không lâu ông ta đến Thâm Quyến, trông thấy đoàn người Tô Như Hồng của phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm, ông ta liền cầm tài liệu giới thiệu của phòng xúc tiến đầu tư thành phố Đông Lâm về Malaysia để nghiên cứu.
Chủ tịch Hội đồng quản trị của doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á trông thấy được cơ hội làm ăn, nên quyết định đầu tư một nhà thủy lợi ở Đại lục. Trong phương diện ngành sản xuất phát điện thì doanh nghiệp Hoàn Á là doanh nghiệp vô cùng nổi tiếng. Ở Afghanistan và Nam Phi đều có những dự án mang tính hợp tác như vậy, chủ yếu là kinh doanh sản xuất điện.
Mà trong ngành sản xuất thủy lợi, điều kiện bảo vệ môi trường, hiệu suất phát điện cao nhất, giá thành phát điện thấp nhất. Máy vận hành nhanh, điều hành cũng vô cùng dễ dàng. Chính vì thế mà Chủ tịch Hội đồng quản trị của doanh nghiệp Hoàn Á đã nhắm trúng dự án ở Trung Quốc.
Ông Tiêu sẽ đại diện cho doanh nghiệp quốc tế Hoàn Á giải quyết tất cả mọi công việc liên quan. Tối hôm nay Tô Như Hồng dự định đi gặp ông Tiêu này, sau đó sẽ gặp riêng ông ta để cùng nói chuyện.
Ngoài ra, bà ta cũng không thể nghĩ ra được một phương án nào hữu hiệu hơn cả. Buổi tối 8 giờ, xe đi vào khu thành phố Giao Châu. Tô Như Hồng mới cẩn thận gọi điện cho ông Tiêu.