Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 296 : Cạnh tranh ác liệt
Ngày đăng: 17:15 30/04/20
La Hạo từ tấm kính phản quang nhìn Tô Như Hồng, phát hiện Trưởng phòng Tô sắc mặt không tốt, nhưng hoàn toàn vì nhiệm vụ, cô lại không thể bỏ đi nụ cười. Bộ dạng cố gắng lấy lòng khách, điều này khiến cho La Hạo nhớ tới những cô gái ở quán rượu.
Đều nói làm quan thoải mái, phóng khoáng, mỗi ngày ngoài cuộc sống phóng túng, ăn chơi đàn điếm, con chim cả ngày không có việc gì làm, tối cũng thế. Nhưng có ai biết đến làm quan cũng có cái cực nhọc của làm quan. Càng không có người nghĩ đến, bề ngoài hoành tráng của một Trưởng phòng xúc tiến đầu tư, không ngờ lúc này phải ăn nói khép nép cầu cạnh người ta như vậy.
Tô Như Hồng giọng điệu nhẹ nhàng cẩn thận, khiến La Hạo nghe xong có chút buồn bực. Bình thường trong phòng làm việc, Trưởng phòng Tô uy phong tám hướng, lạnh lùng như băng. Một vài phó cục trưởng có gì oán hận cũng không dám biểu lộ ra ngoài, cùng lắm thì tức giận sau lưng vài câu.
Nhưng ai có thể nghĩ rằng, Tô Như Hồng vì hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này, mà phải trả giá nhiều lần cố gắng so với nhiều người. Tô Như Hồng gọi điện thoại cho ông Tiêu, hai người chỉ nói chuyện với nhau vài câu rồi cúp điện thoại.
La Hạo không biết bọn họ nói gì trong điện thoại, hình như không đạt được sự chấp thuận của đối phương. Dù sao sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Tô Như Hồng càng trở nên khó coi hơn.
- Trưởng phòng Tô, cô nói liệu có phải có kẻ cố ý nói nói cho bọn họ biết hành tung của ông Tiêu. Nếu không thời gian mà Ông Tô và chúng ta ước định sao có thể dễ dàng để người đó cướp mất được?
La Hạo rốt cuộc cũng nói ra được suy nghĩ thực sự của mình, suy nghĩ này Tô Như Hồng đã lặp đi lặp lại trong đầu tới cả trăm lần. Chẳng qua việc đến nước này, chỉ điều tra tên nội gián kia cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Cô làm sao giải thích được với chủ tịch Trương đây? Tô Như Hồng không hề hé răng, cô biết hiện tại không phải là lúc truy ra kẻ nội gián. Mấu chốt là làm thế nào gặp được Ông Tô, giải thích những chuyện này với ông ấy đều là do bên Giao Châu gài bẫy.
Nhưng chỉ có như thế, Ông Tô thật sự sẽ nghe lời giải thích của cô sao? Hoặc là cho dù chính mình gặp Ông Tô, không phải lợi thế càng thấp hơn so với phía Giao Châu sao? Tất cả Tô Như Hồng trong lòng đều không có ngọn nguồn.
Xe dừng ở ven đường, hai người ngồi trong xe nhìn người qua lại trên đường. Màn đêm buông xuống, những ngọn đèn rực rỡ xinh đẹp đầy mê hoặc ở thành Giao Châu, nhìn xa xa là tượng một người phụ nữ tươi đẹp, nồng nàn. Lại gần đó có thể cảm nhận được sự phồn hoa vô cùng của nó.
Bởi vì Giao Châu là vùng phụ cận ở Quảng Đông, sớm một bước nhận được cải cách mở cửa. Rất nhiều đầu tư nước ngoài đều đều tiến vào, để cho thành tích của cán bộ Giao Châu càng thêm nhiều bút mực.
Nhưng thành phố Đông Lâm sau xu thế vượt ở trong nội thành lại có sự cạnh tranh rất sắc nhọn. Điều này làm cho Thành ủy Giao Châu và Uỷ ban nhân dân vẫn giữ thái độ cẩn thận. Ở một số mức độ bọn họ vẫn đề phòng sự nổi bật của thành phố Đông Lâm sẽ cướp mất uy phong của bọn họ.
Bởi vì lần này Phòng xúc tiến đầu tư Giao Châu hành động như thế, có thể nói là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, điều này khiến chính quyền thành phố Đông Lâm có chút tức giận.
Tô Như Hồng vì hoàn thành nhiệm vụ mà Quyền chủ tịch thành phố giao phó, đã âm thầm đi vào khu Giao Châu. Hai người trong xe bàng hoàng mất một lúc, Tô Như Hồng lại đột nhiên tỉnh táo lại, nói rất quyết đoán:
- Sao lại tăng ca về muộn thế?
Thật ra chồng của Tô Như Hồng đã đi qua Phòng xúc tiến đầu tư, cũng không nhìn thấy phòng làm việc của Tô Như Hồng sáng đèn.
Nghe bảo vệ nói, Trưởng phòng Tô và Phó chánh văn phòng đi ra ngoài. Bởi vậy ông ta bèn thử hỏi han.
Tô Như Hồng mệt gần chết, chạy qua chạy lại mấy tiếng, vừa rồi lại đến nhà chủ tịch Thành phố. Cô bưng cốc nước lên uống một hơi là hết.
- Hôm nay đi Giao Châu, vừa mới từ nhà Chủ tịch thành phố về.
Chồng cô nhìn đồng hồ, hơn một giờ rồi, chủ tịch thành phố còn chưa ngủ? Cô còn bận rộn hơn cả chủ tịch thành phố. Tuy rằng có chút không vui những ông ta không có cách nào khác. Dù sao bà xã cũng có tiền đồ hơn mình.
Trương Nhất Phàm xem xong tư liệu Tô Như Hồng mang tới, cười vẻ khinh miệt:
- Con cáo già này!
Thành phố Đông Lâm hiện tại cung cấp những điều kiện ưu đãi cho đầu tư bên ngoài đã rất rộng rãi rồi. Ông Tô còn cò kè mặc cả, Trương Nhất Phàm trong lòng liền cân nhắc, tuyệt đối không thể để hở một lỗ hổng nào.
Một số nhà đầu tư bên ngoài rất không khéo, hơn nữa bọn họ ngày càng chui vào những chỗ trống của chính phủ. Chính quyền vì mở rộng ảnh hưởng, thu hoạch càng nhiều đầu tư nước ngoài, bọn họ sẽ không đi tính toán một được một mất.
Tư liệu thương lượng phía bên Giao Châu cho thấy, bọn họ đã đem điều kiện giảm tới mức thấp nhất. Nếu bên mình còn cho bọn họ chính sách thương lượng rộng rãi nhất, Trương Nhất Phàm cảm thấy cạnh tranh giá rẻ như vậy không có ý nghĩa gì cả.
Nhưng mà Uỷ ban nhân dân thành phố Giao Châu làm như thế là không trượng nghĩa, lại khiến Trương Nhất Phàm không thể không nảy sinh ác cảm!
Người ta ức hiếp tới mức này, mình tuyệt đối không thể ngồi chờ chết được. Chu Chí Phương dung túng cho người dưới như vậy, rõ ràng là học may mà không mang thước___ ý đồ không lường tính được.