Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 303 : Che dấu dã tâm
Ngày đăng: 17:15 30/04/20
Liễu Hải nhặt máy chiếc ảnh kĩ thuật số lên, dùng hết sức quăng xuống đất và giẫm nát.
Rồi tháo thẻ nhớ trong máy ảnh ra bỏ vào túi.
Nhìn thấy tên thám tử tư đang ôm bụng, Liễu Hải cúi người xuống nhấc cổ áo hắn lên, nhìn thấy hai hàng lông mày khốn khổ của y, Liễu Hải càng thấy bực.
Đấm một cú thật mạnh vào bụng, rồi tung vài đòn lên gối cực mạnh, khiến cho y rống lên thảm thiết, giống như một con lợn bị chọc tiết nằm lăn quay trên mặt đất, không thể nào cử động được.
Liễu Hải xuất thân từ cảnh sát vũ trang, nên có những thủ pháp đặc biệt khi đánh nhau, chỉ có điều hắn đánh chưa thỏa tay thì thằng chó chết này đã không chịu đựng được nữa rồi.
Liễu Hải dừng lại, móc trong túi ra một điếu thuốc rồi từ từ châm lửa. Sau khi rít một hơi, gã nhẹ nhàng ngồi xuống rồi khẽ hỏi:
- Nói, ai bảo mày đến đây?
Không ngờ cái tên bỉ ổi này cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, hoặc là y biết mình đã bị phát hiện, dù sao thì trước sau gì cũng chết, tốt nhất là nên giả vờ chết!
Liễu Hải hỏi hai lần, hắn ta ngoại trừ ừ hữ vài lần còn lại không nói một lời nào.
Liễu Hải cũng không quá lo lắng, y đứng lên nhẹ nhàng nhấc chân lên rồi đạp lên mặt y. Lúc này y không thể nào tiếp tục giả vờ được nữa liền nói :
- A, tôi…tôi…tôi nói, tôi nói!
- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mẹ nó, đồ đê tiện!
Liễu Hải nhấc chân ra, lại ngồi xổm xuống. Tên đó nói một cách yếu ớt :
- Là có một người đưa tôi 20 ngàn tiền đặt cọc, bảo tôi theo dõi chủ nhân của hai chiếc xe này, ghi chép lại hành tung của họ mỗi ngày.
- Người đó là ai?
Liễu Hải hỏi xong, liền đưa tay gẩy nhẹ tàn thuốc.
- Tôi không biết, công việc này của chúng tôi, anh cũng biết là không bao giờ được hỏi danh tính của nhau.
- Vậy mày có biết ông ta trông như thế nào không?
- Đeo kính đen và đội mũ nên không thể nào nhận ra được bao nhiêu tuổi!
Sự phát hiện này khiến cho máu trong người của Liễu Hải sôi sục lên, cũng may mình vẫn cố thủ ở đây từ nãy giờ, nếu không thì chuyện này sẽ không hiểu phải giải quyết ra làm sao nữa!
Trông thấy con xe Âu Dương Viện Viện di màu trắng của Trương Nhất Phàm rời khỏi tiểu khu đó, hướng về phía ngoại thành mà đi tới, chiếc xe Santana màu đen kia cũng bám đuôi theo sau, lại còn dùng máy ảnh thỉnh thoảng chụp chụp cái gì đó. Liễu Hải không nói không rằng, đợi cho Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên đi khỏi đê Đông Hồ rồi, gã mới xuất hiện để chặn đối phương lại.
Đương nhiên Liễu Hải không muốn kinh động đến Chủ tịch thành phố. Gã chỉ có thể âm thầm tự xử lý chuyện này mà thôi.
Nếu như Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên sau khi phát hiện ra chuyện này có lẽ hai người sẽ vô cùng shock. Hai người không ngờ hành tung của bọn họ đã bị người ta theo dõi. Liễu Hải về đến nhà mình, lúc nào cũng suy nghĩ đến vấn đề đó. Hắn cân nhắc, chắc hẳn dạo gần đây Chủ tịch thành phố đã đắc tội với một số người, nên bọn họ mới muốn giở trò sau lưng như vậy.
Liễu Hải không chỉ là tài xế của Chủ tịch thành phố , mà gã còn gánh trách nhiệm làm vệ sĩ nữa. Gã nghĩ đi nghĩ lại, hay là cứ gọi một cuộc điện thoại cho Hồ Lôi, hai người cùng nhau bàn cách giải quyết.
Gần đây Hồ Lôi rất bận rộn với công việc xây dựng và phát triển khu chung cư nên cũng không có thời gian mà ngồi tán phét với mọi người. Đột nhiên gã nhận được cuộc điện thoại của Liễu Hải, lập tức chạy ngay đến.
Nghe nói có kẻ muốn làm hại Chủ tịch thành phố, lại nghe Liễu Hải kể lại toàn bộ sự việc của buổi tối ngày hôm nay, Hồ Lôi ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Hay là để tôi gọi bọn Hồ Khoa đến đó! Để bọn họ tìm hiểu xem thế nào.
Bình thường Liễu Hải đi theo Chủ tịch thành phố, không thể phân thân ra làm nhiều việc cùng lúc được, chính vì thế mà gã quyết định gọi Hồ Lôi đến để thương lượng. Hồ Khoa ở Thông Thành thì lăn lộn khá có tiếng, cũng khá giao hảo với một vài nhân vật máu mặt ở thành phố Đông Lâm này. Chính vì thế, nếu để y ra mặt để tra chuyện này, chắc chắn là tiện lợi hơn Liễu Hải nhiều.
Ngày hôm sau Hồ Khoa cho gọi vài tay anh chị đến canh giữ phía đối diện nhà của tay thám tử tư kia. Cả ngày lẫn đêm canh chừng nhất cử nhất động của gã. Tay thám tử tư hôm qua bị Liễu Hải dần cho một trận, từ lúc đó không dám ló mặt đi ra ngoài nữa.
Lúc đầu khi nhận món tiền làm ăn này, gã đã mơ hồ có cảm giác không ổn. Quả nhiên bây giờ chân đã dẫm phải địa lôi rồi. Rành rành đã biết người ta là Quyền Chủ tịch thành phố, thế mà mình vẫn còn bị mấy vạn đồng tiền kia làm cho mờ mắt.
Tối hôm qua bị người ta xử một trận, lại bị tổn thất cả cái máy ảnh, một cái camera loại nhỏ. Lại còn bị người ta cho ăn no đòn nữa chứ. Cũng may đối phương cũng nương tay, không đánh chết mình cũng là còn may mắn lắm rồi.
Xảy ra chuyện như vậy, có muốn tố cáo gã cũng không dám. Mình đã theo dõi chụp ảnh, quay phim người ta một cách phi pháp, xâm phạm nghiệm trọng đến tự do cá nhân của người ta rồi.
Hơn nữa gã cũng không biết người đánh gã đến nông nỗi này có thân phận như thế nào nữa. Phỏng chừng đến Chủ tịch thành phố cũng không hề biết chuyện này xảy ra. Bởi vậy, tay thám tử tư này đành phải tự vả gẫy răng mình rồi tự nuốt trôi vào bụng.
Đây đúng là chuyện động trời rồi, tay thám tử tư nằm liệt ở nhà hai ngày, rồi chuẩn bị cuốn gói chạy lấy người, rời khỏi cái nơi thị phi đầy nguy hiểm này.
Nhưng đúng vào lúc đó, thì cuộc điện thoại thần bí kia liền kêu:
- Thám tử, chuyện đã giải quyết thế nào rồi?
Âm thanh trầm trầm, nghe thật ghê rợn, tay thám tử tư bất giác không khỏi rùng mình.