Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 304 : Đừng coi tây cung nương nương không là người nhé!
Ngày đăng: 17:15 30/04/20
Bản thân gã lúc đó chắc ma đưa lối, quỷ dẫn đường nên mới cầm lấy khoản tiền nghiệp vụ đó. Khi gã phát hiện ra đối tượng mà gã phải theo dõi là Quyền Chủ tịch thành phố, thì bất giác có chút sợ hãi.
Nhưng người thuê gã hàng ngày luôn gọi điện cho gã để hỏi han tình hình. Ba ngày trước, quả thật gã không chụp được tấm ảnh nào có giá trị cả. Mãi đến đêm hôm thứ tư, cuối cùng sau khi đằng đẵng đi theo Trương Nhất Phàm, gã mới chụp được những tấm ảnh nóng bỏng của Trương Nhất Phàm và cô MC nổi tiếng của đài truyền hình.
Lúc đó đương nhiên trong lòng gã vui lắm, nhưng cũng sợ lắm. Vốn dĩ gã muốn sau khi đưa của nợ cho người ta rồi sẽ quyết định rút lui. Không ngờ trên đường trở về lại đụng phải Liễu Hải.
Gã đương nhiên không biết Liễu Hải là ai, nhưng sau khi bị Liễu Hải cho ăn no đòn thì gã lập tức ý thức được, bản thân mình đã bị rơi vào một âm mưu chính trị. Cho nên mấy ngày hôm nay gã chỉ dám trốn trong nhà, không dám thò chân ra ngoài cửa.
Vốn định tối hôm nay sẽ lặng lẽ rời khỏi thành phố Đông Lâm, thì cuộc điện thoại của người thuê gã lại gọi tới. Nghe thấy âm thanh đó, gã liền toát mồ hôi hột.
Lắp lắp giải thích với người đầu dây bên kia một hồi, không ngờ đối phương buông một câu làm cho gã sợ lạnh cả sống lưng:
- Không cần nữa, cậu đã bị người theo dõi mấy ngày hôm nay rồi. Nếu như cậu muốn được bình yên mà rời khỏi thành phố Đông Lâm này, thì bây giờ phải ngoan ngoan nghe theo lời của tôi. Lập tức rời khỏi nhà ngay, không được đem theo thứ gì cả, phải bình tĩnh như không hề có chuyện gì xảy ra, đừng khiến cho người ta biết cậu đang muốn chạy trốn.
Nghe thấy bảo mình bị theo dõi mấy ngày hôm nay, tay thám tử tư sợ gần chết. Gã liền vội vàng chạy đến bên cửa sổ, dáo dác nhìn ra bên ngoài. Giọng nói ghê rợn trong điện thoại lại vang lên:
- Cậu tưởng người ta cũng ngu như cậu sao. Bọn họ ở phía đối diện nhà cậu đó, đang dùng kính viễn vọng theo dõi nhất cử nhất động của cậu đó.
Nghe thấy những lời nói đó, gã lập tức kéo rèm cửa lại, lấy kính viễn vọng của mình ra nhìn sang phía đối diện. Quả nhiên, ở một phòng đối diện với phòng gã đang ở thấy có vài bóng người rất khả nghi, hơn nữa trong phòng lại có người cũng đang cầm kính viễn vọng để quan sát phía mình bên này.
Tay thám tử tư hoảng sợ, không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh này, bị người ta theo dõi lại. Mà điều nguy hiểm hơn cả, chính là giây phút nào cũng bị người ta theo dõi, trong khi đó mình không hề hay biết gì hết.
Trông thấy như vậy, gã liền cảm thấy hoang mang tột độ:
- Tôi phải làm sao bây giờ?
Đối phương nói:
- Cứ nghe theo lời tôi, lập tức rời khỏi nhà, đi về phía Nam.
Xem ra cũng chỉ có thể là như thế, tay thám tử tư liền nhanh chóng lấy mũ, rồi kính, cầm theo ví tiền. Sau khi khóa phòng liền vội vàng ra khỏi cửa.
Lập tức mấy tay thuộc hạ của Hồ Khoa liền thông báo tin tức:
- Gã đã rời khỏi nhà rồi, đang đi về phía Nam.
- Đi theo gã, xem gã đi gặp ai?
Hồ Khoa đang ngồi cùng Hồ Lôi, mấy người đang vừa đánh mạt chược, vừa chờ tin tức.
Phục ở nhà tay thám tử 3 ngày liền, cuối cùng thì gã cũng ló mặt.
- Còn một tin nữa, chắc là anh thích nghe nhất. Đó là ông cụ đã hủy bỏ chuyện hôn nhân giữa em và Trương Mạnh Phàm rồi.
- Em nói sao? Sao lại có thể thế được?
Trương Nhất Phàm có chút không tin. Ông cụ sao đột nhiên lại cho hủy bỏ đi hôn sự của bọn họ chứ? Lẽ nào lại xảy ra biến cố gì sao?
Sau đó Thẩm Uyển Vân không nói gì nữa, cố ý cho Trương Nhất Phàm sốt ruột.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Trương Nhất Phàm sốt ruột hỏi, Thẩm Uyển Vân thì thầm nói:
- Hôn em một cái đi, rồi em nói cho!
Trương Nhất Phàm choáng váng:
- Đừng đùa nữa mà, lúc này là lúc nào rồi mà còn đùa được chứ?
Thẩm Uyển Vân vẫn không tha, hứ một tiếng:
- Không hôn em thì em để cho người khác hôn vậy.
Con nha đầu này đúng là càng ngày càng nghịch ngợm, hắn hạ giọng nói:
- Ồ, anh phải đi họp rồi, tối anh sẽ gọi cho em!
Nói xong, hắn liền giả vờ cúp điện thoại. Thẩm Uyển Vân bực mình, mắng một câu:
- Đồ quỷ hẹp hòi! Chẳng lãng mạn gì cả!
Trương Nhất Phàm cười cười:
- Dù sao thì ngày mai em cũng đến đây, có gì chúng ta cùng nói chuyện cụ thể sau nhé. Anh thật sự không có thời gian, phải đi họp thật rồi.
Thẩm Uyển Vân phụng phịu:
- Được rồi! Thế thì anh đi họp đi!
Lúc này hắn mới thật sự cúp điện thoại. Còn Thẩm Uyển Vân ngồi đó một mình buồn bực. Hứ! Xem mai tôi sẽ xử lý anh ra sao nào! Cái tên Trương Nhất Phàm chết dẫm, đừng coi Tây cung nương nương này không là người nhé!