Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 307 : Công tử bột

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Từ trong phòng của Emi đi ra, trông thấy Ôn Nhã đang đứng ở bên ngoài đợi.



Cô trông thấy mặt mày Trương Nhất Phàm rạng rỡ, liền hiểu đã thuyết phục được Emi rồi. Ôn Nhã cũng không hiểu từ khi nào cũng đã khâm phục năng lực làm việc của người đàn ông này đến thế.



Phải nói, bản thân mình khá hiểu con người của Emi. Lúc nãy xem thái độ của Emi, có thể thấy rằng cô ta đang rất buồn bực. Thông thường trong tình thế này, Emi thường thích đóng cửa phòng lại, nhốt mình trong phòng rồi suy nghĩ vấn đề.



Thế mà ngược lại, hôm nay cô ta lại nói chuyện với Trương Nhất Phàm khá lâu. Ôn Nhã thật sự rất hoài nghi, cái tay Chủ tịch thành phố trẻ tuổi nhất tỉnh Tương này liệu có phải đã dùng đến mỹ nam kế?



Mặc dù biết rõ kết quả, nhưng Ôn Nhã vẫn hỏi:



- Nói chuyện ổn thỏa rồi chứ?



Trương Nhất Phàm gật gật đầu:



- Hiện cô có thời gian không?



Ôn Nhã nhất thời không hiểu ý của Trương Nhất Phàm, chỉ gật đầu:



- Tạm thời thì rảnh.



- Vậy thì tốt rồi, tôi muốn thỉnh giáo cô vài điều.



Vốn Ôn Nhã lúc đầu muốn đến phòng của Ôn Nhã, nhưng nghe thấy Trương Nhất Phàm nói như vậy, liền bước qua đó.



- Có chuyện gì vậy?



Trương Nhất Phàm đi đến cuối hành lang, nhỏ giọng hỏi:



- Tôi đã đồng ý với cô Emi, cùng ta đi ăn bữa cơm rồi.



- Á? Cô ấy chủ động mời hả?



Ôn Nhã gần như không tin vào tai của mình nữa. Bản thân cô ta đã quen biết với Emi bao nhiêu năm như vậy, từ trước đến nay chưa thấy cô ta chủ động mời đàn ông con trai nào ăn cơm tối cả. Sao với Trương Nhất Phàm lại có sự phá lệ như vậy nhỉ?



Emi vốn xuất thân là một danh gia vọng tộc chốn thượng lưu của phương Tây, hơn nữa trông cô lại rất có dáng của người phương Tây: tóc vàng mắt xanh, dáng vẻ thiên kim tiểu thư của một con nhà danh giá. Đàn ông theo đuổi cô ta rất nhiều, cũng không hiếm đàn ông con trai vì muốn có được một bữa cơm tối với cô ta mà đã không tiếc một số tiền vô cùng lớn, nhưng chờ đợi trong mòn mỏi hai ba tháng là chuyện bình thường, mà còn phải chấp nhận thất vọng.



Mà phần lớn thời gian của Emi là giành cho công việc, thường xuyên phải lăn lộn với một số quần chúng, cùng họ ăn cơm là chuyện bình thường, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ cô ta chủ động mời một người đàn ông nào cả. Cho nên, khi nghe thấy Trương Nhất Phàm nói vậy, Ôn Nhã không khỏi sửng sốt.



Trương Nhất Phàm trông thấy bộ dạng kỳ quái của Ôn Nhã, liền hỏi một cách tò mò:



- Có chuyện gì sao?
- Đồ công tử bột, dám gọi người đánh Lý Đình Đình này, được lắm!



Hóa ra cô ta tên gọi là Lý Đình Đình, Trương Nhất Phàm không thể hiểu nổi sao cô ta cứ bám lấy mình như thế.



Sau khi Lý Đình Đình bị Liễu Hải lôi ra ngoài, Trương Nhất Phàm cười một cách ngại ngần:



- Không có việc gì, chúng ta tiếp tục ăn thôi.



Emi rút một tờ giấy ăn lau miệng, cười ngọt ngào:



- Tôi ăn no rồi, cám ơn bữa tối rất ngon!



Hai người từ trong nhà hàng đi ra, liền trông thấy mấy viên cảnh sát của Phòng cảnh sát đang vội vội vàng vàng tiến vào tiểu Hoa Thiên. Lý Đình Đình đi đằng sau, từ xa nhìn thấy Trương Nhất Phàm liền kêu toáng lên:



- Chính là hắn ta đấy! Hắn đã cho người bắt nạt, làm nhục tôi!



Mấy tên cảnh sát trông thấy người mà Lý Đình Đình chỉ không ngờ lại là Chủ tịch thành phố, bỗng chốc liền run cầm cập, luống ca luống cuống. Chết rồi! Cái bà cô này dám trêu cả vào Chủ tịch thành phố.



Trương Nhất Phàm cười một chút, rồi bỗng ngay tức khắc thay đổi sắc mặt, sa sầm mặt xuống:



- Mọi người muốn làm gì?



- Chủ tịch thành phố Trương, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi ạ!



Lý Đình Đình nghe thấy bọn họ gọi tên công tử bột kia là Chủ tịch thành phố, mặt cô ta cũng bỗng chốc trắng bệch, cô ta không tin nổi, chỉ vào Trương Nhất Phàm hỏi:



- Hắn là Chủ tịch thành phố của thành phố Đông Lâm sao?



Trương Nhất Phàm gật gật đầu, nói một cách nghiêm túc:



- Tôi không cần biết cô là ai, xin cô đừng gây chuyện ở thành phố Đông Lâm này!



Sau khi nhìn theo hai người Trương Nhất Phàm và Emi đi khỏi nhà hàng, Lý Đình Đình tức tối dậm chân. Cô ta vẫn không thể nào ngờ được hắn lại là Chủ tịch thành phố!



Khi đưa Emi về khách sạn, Trương Nhất Phàm chỉ đưa đến cửa, không vào. Emi đột nhiên quay người lại, cười một cách quyến rũ:



- Công tử bột, Bye bye!



Choáng! Trương Nhất Phàm cảm thấy bực mình!