Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 320 : Trả giá cho sự kiêu ngạo (2)
Ngày đăng: 17:15 30/04/20
Bí thư Phạm nằm trên ghế của nhà khách, trong lòng có chút thư thái. Tên Vệ Văn Bá này thật là đồ khốn, không ra gì, dựa vào mình là bí thư huyện uỷ trên tỉnh phái xuống, ông ta không coi mình một bí thư thành phố này là gì.
Người như vậy, phải cho biết cảnh tỉnh chút. Đến thư ký của ông ta, cũng chết chắc rồi, ít nhất cũng là chưa phạm tội nặng. Chà, nằm trong tầm tay mình, ông ta cũng là rác rưởi rơi trong đũng quần, không là cứt cũng phải là cứt!
Giấy tờ trên tỉnh đưa xuống, miễn nhiệm quyền hạn của thư ký huyện uỷ, trong lòng bí thư Phạm cứ cảm thấy mình bị khống chế . Tuy rằng công văn này là nhằm vào toàn tỉnh, nhưng ông ta tin rằng đây là nhằm vào thành uỷ thành phố Đông Lâm.
Việc các ông to bà lớn đánh nhau ở trên, nhẽ ra không liên quan tới mình những kẻ phàm nhân này, nhưng cách làm này, làm bí thư Phạm cảm thấy rất khuất tất. Mà tên Vệ Văn Bá này rất hoành tráng, có chút thời điểm, không ngờ coi không ra gì những lời nói của thành uỷ, thích làm chủ nghĩa cá nhân, chủ nghĩa anh hùng.
Bây giờ cuối cùng gặp cơ hội này, ông ta làm sao có thể bỏ qua xử Vệ Văn Bá tên hồ li già này.
Xem thời gian cũng đến lúc rồi, Viên Thành Công chắc gọi điện cho Trương Nhất Phàm rồi? Bí thư Phạm liền gọi điện thoại:
- Chủ tịch Trương, cậu có tiện đến chỗ tôi chút không?
Bí thư Phạm nói rất nhẹ nhàng, cũng rất khách khí. Trương Nhất Phàm rất nhanh đã đến:
- Bí thư Phạm, Cục trưởng Viên vừa gọi điện, phản ánh về việc Tôn Hồng Binh đã mạo phạm với một vị phóng viên nữ.
Trương Nhất Phàm vừa vào, đã nói luôn đến chuyện này. Bí thư Phạm nghĩ trong lòng:
- Cuối cùng là người trẻ, lại là con cháu của ông ta, quả nhiên không kiềm chế được kiên nhẫn.
Thấy vẻ mặt của Trương Nhất Phàm, bí thư Phạm cảm thấy đặc biệt thoải mái, ông ta châm điếu thuốc cho Trương Nhất Phàm:
Vệ Văn Bá tức đến nỗi làm đập đổ tung toé mấy cái cốc trong nhà, tên Tôn Hồng Binh này thật khốn khiếp, không ngờ làm nhiều việc lung tung đến mình cũng không biết. Tôn Hồng Binh theo mình 6 năm rồi, luôn tuân thủ bổn phận, sao tự nhiên giữa chừng lại điều tra ra việc nhận hối lộ này.
Khốn khiếp, đến mình cũng bị lừa, Vệ Văn Bá lần này thật là tâm địa lại làm một việc quyết sách, thật bó tay.
Đối mặt với những bằng chứng đó, Vệ Văn Bá cũng không có cách giúp đỡ nào thở dài, Tôn Hồng Binh tên nghịch tử này, không ngờ lợi dụng lòng tin của mình đối với gã, làm những việc mờ ám. Ba ngôi nhà, một chiếc xe Porsche, quả thực giàu hơn cả bí thư huyện uỷ này.
Vệ Văn Bá tức giận, chẳng nhẽ mình thật phải thua trong tay những người này sao?
Trong khi Vệ Văn Bá tức giận, Trương Nhất Phàm cũng gọi Dương Mễ đến, tỉ mỉ hỏi Dương Mễ về việc Tôn Hồng Binh cưỡng bức. Dương Mễ nhìn Trương Nhất Phàm với ánh mắt có chút né tránh, nhưng cô ta ngược lại vẫn rất kiên cường đứng vững, kiên quyết nói Tôn Hồng Binh không đúng với mình. Nếu không phải là Quan Hán Văn kịp thời đến, hậu quả chắc không tưởng tượng nổi.
Dương Mễ nói hết nói hết, lại bụm mặt khóc lên. Trương Nhất Phàm bình tĩnh nói:
- Thôi được rồi, tôi đều biết rồi.
Dương Mễ ra khỏi văn phòng làm việc của chủ tịch Trương, lau nước mắt, âm thầm mỉm cười:
- Lần này đến chủ tịch Trương cũng bị lừa rồi!
Cô đâu có biết rằng, Trương Nhất Phàm tìm hiểu chỉ là quá trình, hắn nhìn ra được tia đắc ý vui sướng từ trong ánh mắt né tránh của Dương Mễ. Trong lòng lúc đó đã có chút hoài nghi. Nhưng Trương Nhất Phàm lại không biểu hiện hoài nghi tính chân thực của nó, ít nhất lúc đó nếu không có Dương Mễ, tuyệt đối không đạt được hiệu quả này.
Vệ Văn Bá có phải muốn tạo uy tín của mình ở Thông Thành này? Ông mày sẽ để cho ông ta đi mà quét rác!