Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 339 : Chú đổng sắp bị điều đi ư?
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Đổng Tiểu Phàm và Tiêu Tiêu thực sự là chị em cùng cha khác mẹ sao? Hà Tiêu Tiêu lại lớn hơn Tiểu Phàm nửa tuổi, Trương Nhất Phàm nhìn hai người này, trong lòng gợi lên chút suy nghĩ.
Nếu như là trước đây, khi so sánh Hà Tiêu Tiêu với Đổng Tiểu Phàm, thì vẫn thấy có một chút khí chất và tự tin thua kém, nhưng bây giờ Hà Tiêu Tiêu không kém cạnh Đổng Tiểu Phàm một chút nào nữa. Mấy năm nay rèn luyện ở Thâm Quyến, Hà Tiêu Tiêu dần dần trưởng thành hơn, không còn là cô bé con thiếu tự tin như trước nữa.
Những năm chinh chiến trên thương trường đã không ngừng tôi luyện dũng khí và sự can đảm cho cô. Sự tự tin là điều cơ bản để thể hiện sức hấp dẫn của một người, Hà Tiêu Tiêu đã tìm ra được sự tự tin của bản thân, cũng đồng nghĩa với việc cô không cần phải thấp cổ bé họng trước bất kì ai nữa, dựa vào năng lực hiện tại của cô, hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu làm người.
Vì vậy, xét về khí chất, cô cũng không hề thua kém gì Đổng Tiểu Phàm, chỉ là nét đẹp vốn sẵn tính trời kia của Đổng Tiểu Phàm, như tiên nữ giáng trần, hơn nữa cô từ nhỏ đã được ăn ngon mặc ấm, tính tình đơn giản, không tranh giành với người khác, ở điểm này, người bình thường không thể có được.
Bây giờ mỗi người đều hội tụ đầy đủ mọi nét đẹp, vóc dáng và dung nhan đều như hương mai, tuyết trắng. Trương Nhất Phàm liền thầm lo lắng, dù thế nào cũng không thể để chú Đổng biết được chuyện giữa mình và Hà Tiêu Tiêu, nếu không thì ông ấy thực sự sẽ xấu hổ vô cùng.
Thế giới này thật nhỏ bé, Trương Nhất Phàm cũng không muốn tin rằng hai người bọn họ thực sự là chị em cùng cha khác mẹ, hắn chỉ muốn tin bọn họ chỉ là hai người qua đường không quen biết gì nhau, nhưng ông trời lại cố tình đùa cợt như vậy, đem hai người này gắn liền với nhau.
Hai chị em cùng chung một chồng là thần thoại truyền kỳ từ thời thiên cổ đế vương, nhưng hơn hai nghìn năm về sau, thần thoại này dường như lại có chút không thực tế. Nếu một ngày nào đó chứng thực được việc Hà Tiêu Tiêu đích thực là con gái của chú Đổng, vậy thì người đáng xấu hổ nhất chính là Trương Nhất Phàm rồi.
Đổng Tiểu Phàm ôn tồn lễ độ, mang theo nét phóng khoáng vô tư, chìa bàn tay thon dài tuyệt đẹp như ngọc về phía Hà Tiêu Tiêu:
- Xin chào!
Hà Tiêu Tiêu cũng hào phóng, lộ ra một tia cười, nói:
- Xin chào!
Hai bàn tay chạm vào nhau, nhỏ nhắn, trắng toát, hoàn mỹ như nhau, độ lớn nhỏ của bàn tay cùng với độ dài ngắn của các ngón tay, gần như là hoàn toàn giống nhau, Đổng Chính Quyền và Liễu Mỹ Đình nhìn thấy con gái của mình tận tình như vậy, lại khoan dung tiếp nhận hai mẹ con họ, tận đáy lòng không khỏi mỉm cười.
Liễu Mỹ Đình cũng thầm gật đầu, cảm thấy Tiểu Phàm cô bé này cũng rất tốt, có tấm lòng bao dung mọi người. Không làm mất mặt bà và Đổng Chính Quyền, việc này đối với Liễu Mỹ Đình mà nói, là một niềm vui rất lớn.
Còn ánh mắt của Trương Nhất Phàm lại hướng về hai bàn tay ngọc ngà ấy, trống ngực đập liên hồi.
Còn Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu, trong tích tắc bàn tay của họ chạm vào nhau, xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, hồ như hai người đã quen biết từ lâu. Dường như trăm ngàn năm trước, trong họ đã tồn tại hình bóng của đối phương.
Hai người nhìn kỹ đối phương một lần nữa, có cái gì đó rất giống nhau. Hai người nắm lấy tay nhau, đồng thanh nói:
- Tôi là Hà Tiêu Tiêu!
- Tôi là Đổng Tiểu Phàm!
Lại còn ăn ý như vậy nữa, làm cho Trương Nhất Phàm càng kinh hãi, hắn cũng bắt đầu tin lời Đổng Tiểu Phàm hôm nọ nói với hắn, rằng Hà Tiêu Tiêu chính là con gái của Đổng Chính Quyền.
Trong lòng Đổng Tiểu Phàm đương nhiên biết rõ, vì cô đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Liễu Mỹ Đình và cha mình, rằng Hà Tiêu Tiêu chính là chị em của mình. Nhưng trước khi gặp Hà Tiêu Tiêu, trong lòng có chút ghét bỏ, không ngờ sau khi nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu, chút cảm giác không vui trong lòng đó lập tức biến mất.
Thậm chí cô còn ao ước, mình có người chị gái như thế này.
Trong lòng Liễu Mỹ Đình trước sau không dám coi Trương Nhất Phàm là hậu bối, dù sao mạng của bà cũng là do Trương Nhất Phàm cứu về, nếu Trương Nhất Phàm không dốc tiền dốc sức, Liễu Mỹ Đình nói không chừng sớm đã mất mạng rồi. Vì vậy, bà không dám gọi tên Trương Nhất Phàm.
Đổng Chính Quyền nghe xong, hơi nhíu mày.
Trương Nhất Phàm hai người bọn họ từ trong phòng bước ra, liền nhìn thấy Tiêu Tiêu nhìn mình mỉm cười, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Dì Liễu, dì đừng khách khí như vậy nữa được không, sau này đừng gọi Chủ tịch Trương Chủ tịch Trương nữa, gọi tên của con hoặc là gọi là tiểu Trương là được rồi.
Đổng Chính Quyền tự nhủ đứa trẻ này thật hiểu chuyện, ông cũng ủng hộ ý kiến của Trương Nhất Phàm:
- Đúng vậy, đều là người nhà cả, sao phải khách khí như vậy chứ. Sau này cứ gọi tên của nó là được rồi.
Liễu Mỹ Đình có chút ngượng ngùng, nhưng bà vẫn tôn trọng ý kiến của hai người:
- Vậy thì được rồi, sau này dì sẽ gọi con là Nhất Phàm vậy.
Mọi người đều cười tươi vui vẻ, Hà Tiêu Tiêu liền hỏi:
- Anh Nhất Phàm, chú Đổng, mọi người uống rượu gì?
Nghe thấy Hà Tiêu Tiêu gọi mình là chú, Đổng Chính Quyền liền ai lên một tiếng:
- Sao lại gọi là chú chứ? Mỹ Đình, có phải là nên bảo nó gọi tôi là cha không nhỉ?
Lời của Đổng Chính Quyền, khiến mọi người đều sững người, không ai nghĩ rằng, Đổng Chính Quyền lại ở trước mặt nhiều người như vậy đề xuất chuyện này. Nhìn thấy mọi người đều ngỡ ngàng như vậy, Đổng Chính Quyền liền cười nói:
- Nhân đây tôi cũng muốn tuyên bố một tin tốt lành, ra Tết tôi sẽ bị điều đi, đến tỉnh Giang Đông đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh. Tôi và Mỹ Đình định sau khi đến Giang Đông sẽ đi đăng ký kết hôn, bắt đầu một cuộc sống mới. Vì vậy, cô bé này cũng nên đổi giọng gọi một tiếng cha đi chứ!
- Ba, ba bị điều đi rồi sao?
Đổng Tiểu Phàm ngạc nhiên hỏi.
Đổng Chính Quyền gật đầu:
- Ý kiến của ông cụ.
Ông nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Đến lúc đó, trước khi ta dời đi, địa vị của cậu cũng tranh thủ dịch chuyển một chút.