Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 365 : Sóng gió lại nổi lên
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Triệu Khả Hinh mới nằm viện ba ngày đã vội xuất viện.
Hôm đó đúng vào mùng 7, cũng đúng vào ngày thứ hai bọn Liễu Hải thách thức đấu võ, đám người Trương Nhất Phàm, vốn dĩ định tối mùng 7 mới tới tỉnh Tương, nhưng do bọn Liễu Hải bị trọng thương, nên kế hoạch đành phải thay đổi.
Đưa Liễu Hải và ba tay vệ sĩ của Thẩm Kế Văn tới bệnh viện trung tâm thành phố, có Thẩm Kế Văn phái người bảo vệ, nên cũng không cần quá lo lắng. Chỉ có điều một mình Liễu Hải ở đây quá cô đơn, thật may có Bạch Khẩn gọi điện tới.
Trương Nhất Phàm dọa cô ta, khiến Bạch Khẩn chẳng màng tới sự phản đối và ngăn cấm của gia đình, cả đêm phi tới kinh thành. Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng, trong lòng lo lắng như có lửa đốt của Bạch Khẩn, Trương Nhất Phàm xúc động nở một nụ cười.
Trên thế gian không gì vĩ đại bằng tình yêu, chỉ cần Bạch Khẩn có đủ lòng kiên trì, sự kiên quyết, thì dù có phản đối bao nhiêu chăng nữa cũng vô ích. Chẳng có người làm cha mẹ nào nỡ tuyệt tình đẩy đứa con mình dứt ruột đẻ ra đến bên bờ vực thẳm, rồi đứng đó trơ mắt nhìn nó nhảy xuống.
Giữa Liễu Hải và Bạch Khẩn, chỉ đơn thuần là khoảng cách về gia thế, người nhà họ Bạch không chấp nhận Liễu Hải, bởi vậy trong lòng họ bài xích anh ta cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa với thực lực tài chính của gia đình họ Bạch, lại đường đường là Trưởng phòng cơ quan chính phủ, Liễu Hải thật sự là khó lọt vào mắt xanh của ông ta.
Ở điểm này, người làm trong cơ quan nhà nước như Trương Nhất Phàm còn chẳng rõ lắm sao, có thể thấy cặp đôi Củng Phàm Tân và Tiền Tuyết Mai chính là một ví dụ sống.
Câu chuyện bi kịch tình yêu cứ thế lặp đi lặp lại ở mỗi thời đại.
Máu và nước mắt của những diễn viên chính, thế hệ này qua thế hệ khác đã làm tan chảy bao con tim đa cảm. Nổi tiếng nhất phải kể tới câu chuyện tình bất hủ của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, vạn cổ thiên thu vẫn không thể xóa nhòa. Trương Nhất Phàm nhìn đôi uyên ương, quyết định phải ra tay giúp đỡ bọn họ.
Nhiều năm nay, hắn luôn coi Liễu Hải là người anh em tốt của mình, bởi vậy, việc của Liễu Hải, Trương Nhất Phàm không thể làm ngơ.
- Bạch Khẩn, tôi giao Liễu Hải cho cô! Đợi vết thương của cậu ấy lành hẳn, hai người hãy cùng nhau về tỉnh Tương.
Trương Nhất Phàm nói với Bạch Khẩn.
Bạch Khẩn là cô gái nặng tình, lúc mới tới, thấy sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy của Liễu Hải, không tránh khỏi thấy đau lòng. Câu nói của Trương Nhất Phàm càng khiến cho cô ấy cảm thấy trách nhiệm như đè nặng hơn trên đôi vai.
Bạch Khẩn gật gật đầu:
- Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đưa anh ấy lành lặn trở về.
Sự khẳng định của Bạch Khẩn khiến Trương Nhất Phàm rất an lòng. Dù ở bệnh viện đã có người của Thẩm Kế Văn túc trực bảo vệ về thể xác, nhưng họ không thể xoa dịu trái tim cô đơn của một con người.
Qua trận này, Liễu Hải đã mệt rồi, mệt mỏi rồi, cái mà anh ta cần nhất trong lúc này đây là sự an ủi về tâm hồn. Nhìn thấy Bạch Khẩn, Liễu Hải đưa tay ra khỏi chăn, Bạch Khẩn nắm chặt cánh tay ấy, hai người im lặng thật lâu, thật lâu mà chẳng cất lên lời.
Trương Nhất Phàm lui ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.
- Ui da----
Trương Nhất Phàm không cẩn thận dẫm phải chân ai đó, quay đầu lại hóa ra là Trương Thiến Thiến.
Trương Thiến Thiến đang lấm la lấm lét nhìn hai người trong phòng Liễu Hải, chẳng ngờ bị Trương Nhất Phàm dẫm phải chân. Cô ta lập tức cong môi, trừng mắt nhìn Trương Nhất Phàm đầy giận dữ.
- Tại sao em lại ở đây?
Trương Nhất Phàm nhìn sắc mặt Thiến Thiến không được tốt, càng thấy kỳ lạ.
Thiến Thiến hỏi một câu:
- Cái tên Lý Tông Huy tàng trữ ma túy ở câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng, chắc là phải có từng này!
- Hai nghìn gram?
Hai người bọn Trương Nhất Phàm không hề biết vụ việc liên quan đến ma túy, đưa ra con số chắc như đinh đóng cột.
Thẩm Kế Văn lắc đầu:
- Ít nhất có hai mươi kg! Theo tôi được biết, chỗ hàng này rất có khả năng chính là thứ mà phía cảnh sát liên tục điều tra từ năm ngoái đến nay.
Trương Nhất Phàm thấy biểu hiện của Thẩm Kế Văn thì trong lòng cũng lờ mờ đoán ra vài phần. Thẩm Kế Văn đã giở trò với Thiên Hồng Quốc Tế, cái tên Lý Tông Hán tàn ác naỳ thật ác độc, còn tên Phương Tấn Bằng cũng khốn nạn chẳng kém. Còn có cả tên Lý Tông Huy nữa, thật giống tay trùm sò xã hội đen miệng ngậm xì gà, ôm một cô ả xinh đẹp, trên mặt nở nụ cười vừa lạnh lùng lại đầy tàn ác, cái bộ dạng đó khiến Trương Nhất Phàm thấy thật chướng tai gai mắt.
- Chẳng nhẽ cậu có biện pháp gì?
Trương Nhất Phàm hỏi.
Thẩm Kế Văn nói:
- Tạm thời thì chưa có, nhưng mà nếu Mạnh Phàm chịu ở lại đây một thời gian, tôi có thể sẽ có hy vọng.
Trương Nhất Phàm đã hiểu ra, Thẩm Kế Văn biết rằng Trương Mạnh Phàm nghe lời Trương Nhất Phàm, bởi vậy chỉ cầnTrương Nhất Phàm đồng ý, Trương Mạnh Phàm đương nhiên sẽ ở lại đây.
Trương Mạnh Phàm uống một ngụm rượu:
- Tôi có thể giúp được gì?
Thẩm Kế Văn cười đầy nham hiểm:
- Còn nhớ hai bông hoa ở club không?
Trương Mạnh Phàm luôn luôn quan tâm tới những cô gái đẹp, nếu không thì sao cậu ta có thể có con mắt tinh tường để chọn lựa diễn viên lên hình? Trong cuộc thách thức, ngoài sự dũng mãnh của Liễu Hải là đáng ghi nhận ra còn có hai bông hoa đẹp bên cạnh Lý Tông Huy.
Thẩm Kế Văn chậm rãi nói:
- Hai cô ả sớm đã có suy nghĩ dấn thân vào khu ăn chơi này, nếu như có thể lợi dụng họ thì sẽ dễ dàng biết được bức màn phía sau của Thiên Hồng Quốc Tế. Có lẽ cũng dễ dàng tìm được số hàng mất tích kia ở chỗ bọn họ.
Trên thế giới này, có thể khiến người con gái can tâm tình nguyện hiến dâng tất cả thì chỉ có hai thứ. Thứ nhất là tiền bạc, thứ hai là danh tiếng. Nếu như có một cơ hội, để cho mấy cô ả một bước thành sao, chắc chắn rất nhiều cô gái không muốn lãng phí cơ hội này. Thẩm Kế Văn chính là muốn dùng chiêu này.
Hai người Trương Nhất Phàm đã hiểu ra, hắn hỏi Trương Mạnh Phàm:
- Cậu có thể ở lại đây mấy ngày không?
Trương Mạnh Phàm biết suy nghĩ của gã, muốn nhân cơ hội này đè bẹp uy phong của Lý Tông Huy và Phương Tấn Bằng, đóng cửa câu lạc bộ quốc tế Thiên Hồng, bởi thế mà cậu ta lập tức đồng ý.
- Tôi nghe lời anh!