Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 395 : Không rõ tăm tích
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Trạm xe lửa không nhìn thấy bóng dáng của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm sốt ruột rồi.
Sau khi trở về phòng làm việc, lập tức gọi ðiện thoại cho Hồ Lôi :
- Không thấy Tiêu Tiêu đâu cả!
- Không thấy Tiêu Tiêu? Sao lại thế?
Hồ Lôi vẫn không phản ứng lại, Trương Nhất Phàm liền nói đơn giản lại một lần chuyện Hà Tiêu Tiêu đi xe lửa đến thành phố Song Giang. Hồ Lôi lập tức nói:
- Mẹ kiếp, chắc chắn xảy ra chuyện rồi. Thành phố Song Giang là một nơi vớ vẩn như thế này, có xã hội đen, tôi lập tức gọi Hồ Khoa dẫn theo mấy anh em mau chóng tới, nó tương đối quen thuộc Song Giang, biết một số anh em trên đường.
Hồ Khoa lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, những người bạn trên giang hồ khá nhiều. Giống như chuyện tìm người này, bọn họ còn thành thạo hơn cả cảnh sát, tin tức càng rộng. Bởi vậy, người đầu tiên Trương Nhất Phàm nghĩ đến vẫn là bọn họ.
Bên này, Hồ Lôi đã dập máy, lập tức gọi cho Đường Vũ:
- Đường Vũ, Liễu Hải gần đây có chuyện gì không?
Đường Vũ thấy Hồ Lôi sốt ruột, trong lòng rùng mình, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tên Hồ Lôi này bình thường ba lăng nhăng, vì thế y hỏi thăm một cách ân cần:
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Cô Tiêu Tiêu kia anh còn nhớ không?
Hồ Lôi đưa ra một câu.
- Sao không nhớ, chẳng phải cô ấy quản lý công ty ngân sách cho lão đại sao?
Nhắc đến Hà Tiêu Tiêu, Đường Vũ lập tức nghĩ ra, đó là một cô gái xinh đep, hình như có mối quan hệ rất tốt với lão Đại.
Hồ Lôi nói:
- Cô ấy gặp chuyện rồi, hôm nay đi xe lửa đến Song Giang, kết quả mất tích. Chắc điện thoại bị người ta cướp mất rồi, người cũng bị lừa.
- Củ chuối thật! Anh không cần nói nữa, tôi lập tức đích thân dẫn người đến.
Hồ Lôi ngăn cản nói:
- Anh điên rồi, đường đường là một cục trưởng, sao có thể tùy tiện rời đi được. Hơn nữa chuyện này cần mấy ngày cũng không biết chắc được, hay là gọi Liễu Hải đến giúp đi, những người khác thì thôi.
- Tôi biết rồi!
Đường Vũ cũng không nói những lời vô ích, lập tức dập điện thoại. Tức khắc gọi Liễu Hải đến phòng làm việc:
- Cậu lập tức dẫn theo bốn người, đến thành phố Song Giang ngay tức khắc tìm anh Phàm. Có chuyện gì sau khi đến, anh ấy sẽ giao cho cậu.
- Nghe nói hôm nay anh thu được một món hàng tốt, mang đến để tôi xem xem! Nếu như được, tôi đưa anh mười nghìn!
Đối phương là ông chủ có sức hấp dẫn, cũng là một con rắn địa phương, nổi tiếng lưu manh.
Sức hấp dẫn không giống như Đêm Mông Lung, người ta là hộp đêm giá cao số một số hai ở thành phố Song Giang, cấp bậc hoàn toàn không giống, đầu trọc xưa nay cũng thường đưa hàng đến cho gã.
Nhận được điện thoại của anh Cương, y không dám đắc tội, do dự một chút:
- Anh Cương, anh nhận được tin tức từ đâu thế, ôi, rất không khéo, vừa mới bị người ta mang đi rồi.
- Con chó mày! Tưởng rằng tao là thằng ngốc sao?
Hình như anh Cương rất bực mình:
- Chỉ một câu, có đưa hay không? Tiền có thể thương lượng.
Đầu trọc thấy tàm tạm rồi, lập tức đồng ý:
- Được, nếu anh đã nói, tôi lập tức bảo người đuổi theo mang về!
- Thế này còn tạm được!
Tên anh Cương kia hừ một tiếng, nhìn với tên mang một cái vòng cổ trên cổ ở bên cạnh, người trên áo may-ô đang treo sáu bộ điện thoại nói:
- Thằng ranh này dám đùa giỡn với tao, nó chết chắc rồi.
Nói xong, gã liền hút một hơi thuốc, nói với người đó:
- Anh Hán, anh cũng kén chọn quá, sao hộp đêm của tôi nhiều con gái như thế, anh đều không vừa mắt? Cứ đòi tôi phải tìm bên ngoài.
Đối phương cười một trận ha ha, khinh thường nói:
- Mặt hàng ở hộp đêm của anh, ai không phải là nghìn người ôm vạn người, ông mà bây giờ thay đổi khẩu vị. Không thích những người hương phấn dung tục.
- Ha ha…giả vờ
Anh Cương chỉ vào đối phương cười phá lên:
- Bây giờ hàng mới rất khó tìm, cố hết sức đi! Cậu là ai, anh em của tôi, yêu cầu của các cậu tôi có thể không ra sức làm hài lòng sao?
- Ha ha…
Hai người cười phá lên một cách thô tục.