Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 396 : Tiêu tiêu nhanh trí

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Đầu trọc dẫn theo mấy tên dưới quyền tin phục trở về, hai tên trông cửa lập tức mở cửa, bọn đàn em đi theo đầu trọc vào.



Hà Tiêu Tiêu ngồi ở đó, bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người. Nghe thấy tiếng khóa cửa lách cách lên, liền biết có người đến, cô chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn những người này, cô phải nhớ đặc thù của mỗi tên ở nơi này, dung mạo của từng người.



Nếu như mình chịu uất ức nào, nhất định để cho những người này chết không có chỗ chôn. Sau khi tên đầu trọc đi vào, gã phất phất tay như kiểu đại ca:



- Dẫn cô ta đi!



- Từ từ đã!



Hà Tiêu Tiêu đứng lên:



- Các anh không được qua đây!



- Ha ha…



Tên đầu trọc cười:



- Cô còn có lời nào muốn nói? Tôi đã mua cô với giá mười nghìn nhân dân tệ. Nếu trách cô hãy trách cái người đã lừa cô chứ!



Hà Tiêu Tiêu đã ngồi ngây người ở đây mấy tiếng đồng hồ, đương nhiên trong lòng rõ ngọn nguồn của nó. Phải trách mình quá sơ ý, dễ tin vào con chó Nhật lái xe. Lúc đó trong tình huống cấp bách, cũng không nghĩ nhiều, cho rằng gặp phải người tốt, hơn nữa đối phương cũng không để lộ ra bất kì sơ hở nào, tất cả đều rất bình thường.



Ai ngờ rằng, đi taxi cũng sẽ bị người ta bán?



Bây giờ nghĩ, lại có chút nực cười, mình cũng đã từng vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, không ngờ lại bị lật thuyền trong mương. Sau khi nhìn thấy rõ động cơ của đối phương, Hà Tiêu Tiêu cũng không thấy sợ hãi, ngược lại tỉnh táo trở lại.



Bởi vì trước đó không hẹn rõ với Trương Nhất Phàm, cũng không biết Trương Nhất Phàm có biết mình gặp chuyện hay không. Tình hình bây giờ, chỉ có mình mới cứu được mình.



Tên đầu trọc thấy cô gái này bình tĩnh một cách khác thường, trong lòng có chút do dự, con chó Nhật Sẹo Đen kia sẽ không lừa một người phụ nữ làm quan chứ, nếu đúng thế vậy thì xong rồi.



Hà Tiêu Tiêu mở miệng, nhìn đầu trọc nói:



- Anh trai này, cho một cái giá đi! Các anh cướp tôi chẳng phải là vì tiền sao? Các anh cho một cái giá, chỉ cần không quá đáng, tôi nhất định sẽ đồng ý với các anh.



Lời nói này nói, khiến người ta rất động lòng. Bây giờ mấy người làm chuyện này, còn không phải thuần túy là kiếm tiền? Năm nghìn mua vào, một hai chục nghìn bán ra, lợi nhuận cũng tầm mười nghìn. Điều này còn phải xem là hàng tốt hay là hàng xấu! Những cô gái kém, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được ba đến năm nghìn.



Nghe Hà Tiêu Tiêu nói như vậy, đầu trọc càng tin tưởng, người con gái trước mắt chắc chắn là con gái của một gia đình giàu có. Bán cô ấy chi bằng làm cuộc trao đổi! Tay đầu trọc nhìn cô ta, lại nổi lên ý nghĩ vơ vét tài sản.



Chỉ có điều, bây giờ người ta chủ động đề xuất ra, đầu trọc liền dò xét hỏi mấy câu:



- Vậy thì cô có thể trả bao nhiêu tiền?



Hà Tiêu Tiêu cũng không nói, đưa ra một ngón tay.



- Mười nghìn? Ha ha…chúng tôi bán cô qua tay cũng được mười đến hai mươi nghìn.



Một tên Hồng Mao bên cạnh đầu trọc mặc ý cười. Đầu trọc nhìn chằm chằm vào y:


Lời vẫn chưa nói xong, điện thoại đã bị đầu trọc cướp đi rồi:



- Nói hai câu là được rồi, lắm chuyện quá đấy!



Gã nói với Trương Nhất Phàm trong điện thoại mấy câu:



- Bây giờ đã tin rồi chứ, lập tức chuẩn bị tiền. Sau một tiếng tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.



Tít tít --- Đầu trọc đã dập máy, đầu kia Trương Nhất Phàm truyền đến một trận những âm thanh vội vàng. Hồ Lôi liền hỏi:



- Cô ấy đúng là bị bắt cóc sao?



- Đi mau, chúng ta đi chuẩn bị tiền!



Trương Nhất Phàm nói mấy câu với Hồ Lôi, hai người liền nhảy lên xe.



Hồ Lôi vừa gọi điện thoại, vừa lái xe:



- Liễu Hải, các cậu mau chóng trở về, tập hợp.



- Hồ Khoa, mau trở về tập hợp.



Trong lúc này, lấy hai triệu tiền mặt ở đâu đây? Ngân hàng không mở vào ban đêm, máy rút tiền cũng không rút được nhiều tiền mặt như vậy. Hồ Lôi và Trương Nhất Phàm đều nhức đầu.



Sau khi tất cả mọi người đều tới khách sạn Song Giang, nghe nói tình hình cũng Hà Tiêu Tiêu, Hồ Lôi lập tức nghĩ đến:



- Tôi có một người bạn, mở sòng bạc ở Song Giang.



Tiền ở sòng bạc đầy đủ, bình thường mấy triệu không thành vấn đề. Hồ Khoa liền ở bên trong phòng gọi điện thoại:



- Đầu trọc, thằng ranh này đang ở đâu thế? Tôi Hồ Khoa.



Đầu trọc vừa trở về phòng, vắt chéo hai chân, đợi sau hai giờ đồng hồ thu tiền. Đột nhiên nhận được điện thoại của Hồ Khoa, liền nằm trên ghế cười nói:



- Cái gì? Hai triệu? Anh đùa gì thế? Nếu như tôi có hai triệu, ông mày đã không ở đây rồi. Sòng bạc gì, ông đã đóng cửa từ lâu rồi, bây giờ ăn bữa nay chưa biết đến bữa mai, đâu giống anh, nghe nói đã làm ông chủ rồi. Được được được, không nói nữa, nếu như anh đến Song Giang, ông mày mời anh đi đánh bắn pháo.



Hồ Khoa buồn bực dập điện thoại, mẹ nó, thằng ranh này sao lại lăn lộn thế nhỉ, không ngờ lại phá sản rồi.



Mấy người nhìn thấy Hồ Lôi cúi đầu đi ra, liền biết không mượn được tiền.



Mặt Trương Nhất Phàm bình tĩnh:



- Hay là dùng biện pháp phi thường đi!



Tại “Sức hấp dẫn của đô thị”, cái tên anh Cương và Lý Tông Hán đang ngồi trong phòng bao, hai người đang uống trà, ông chủ của “Sức hấp dẫn của đô thị” tay anh Cương nhìn đồng hồ:



- Mẹ kiếp, thằng ranh đầu trọc này sao vẫn chưa đến? Không phải là bị xe đâm chết rồi chứ! Đi, chúng ta đi xem xem!