Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 404 : Truy lùng tên trọc
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
Bồ của tên đầu trọc là vũ nữ ở Đêm Mông Lung, tên Hoa Mỹ Chi, lúc đầu lăn lộn ở Thâm Quyến, sau lại trở về thành phố Song Giang, dưới sự bảo kê của tên đầu trọc, những ngày tháng của cô ta qua đi cũng tạm yên ổn. Bình thường lôi kéo vài người tới, cô ta đã có thể trích ra một ít phần trăm.
Hoa Mĩ Chi ở Song Giang này có một căn phòng mới mua, bởi vì không hề trang hoàng sửa sang gì nên vẫn chưa đến ở. Lúc mới đến khu này, Hoa Mĩ Chi nhìn sau thấy không có ai theo dõi mới len lén đi vào.
Bảo vệ khu có 3 người, đều ở bên trong chơi bài, may mà hôm nay trời lạnh một chút, bọn họ cũng lười đi tuần tra. Lúc Hoa Mĩ Chi đi vào, bọn họ căn bản là không nhìn thấy.
Vào khu đó, đi đến tòa nhà thứ năm, Hoa Mĩ Chi quay đầu lại nhìn lướt qua, cô giống như một đảng viên nằm vùng cẩn trọng đi từng bước một. Nhận thấy đúng là không có một ai theo dõi, cô mới đi lên lầu, đập cửa trên tầng bốn.
Thùng thùng… thùng thùng thùng… Đây là ám hiệu giữa bọn họ, hai trước ba sau, lúc đập đến lần thứ hai, cánh cửa mở ra:
- Sao lại về rồi?
Tên đầu trọc kéo cô vào cửa, nhìn thăm dò bên ngoài sau đó đóng cửa lại.
- Cô chắc chắn không có người bám theo cô chứ?
Trong phòng rất đơn sơ, một chiếc ghế sô pha cũ, một chiếc bàn trà cũ, còn có một chiếc giường. Ngoài ra không còn có một đồ đạc nào khác nữa.
Hoa Mĩ Chi đặt đồ ăn khuya lên bàn, liền đi vào nhà vệ sinh:
- Ai theo dõi tôi chứ? Anh quá đa nghi rồi. đây là lần đầu tiên tôi dọn đến đây ở, không hề quen biết ai.
Hoa Mĩ Chi cởi quần, ngồi bệt trên bồn cầu.
Phòng vệ sinh này ngoài bồn cầu cũng không có thêm phương tiện gì nữa.
Tên đầu trọc ngồi xuống mở cặp lồng ra, nghe thấy tiếng nước tiểu của Hoa Mĩ Chi liền mắng:
- Phụ nữ các cô thì biết cái khỉ gì! Chỉ biết dạng hai chân ra rồi nói em muốn em muốn! Xong rồi thì đưa tiền.
Cô cũng không tranh luận cùng tên đầu trọc, ngồi trên bồn cầu cố sức rặn, nhìn vẻ mặt của cô hình như bị táo bón mãi không ra được. Tên trọc thấy cô hồi lâu vẫn không nói gì liền hỏi:
- Hôm nay cô lại đi làm?
Hừ… Hoa Mĩ Chi nhẹ nhàng thở ra, xé tờ giấy lau phía dưới, sau đó nhìn tờ giấy trên tay. Trên giấy có dính chút chất lỏng màu trắng. Cô ném giấy đi rồi trả lời:
- Không đi làm thì anh nuôi tôi à?
- Mẹ kiếp, căn phòng này không phải tôi mua cho cô à?
Tên trọc vừa uống rượu vừa mắng.
- Tiền tu sửa còn cần mấy chục nghìn nữa thì lấy đâu ra? Đồ đạc trong nhà thì không có lấy một cái.
Hoa Mĩ Chi kéo quần đứng lên, rửa tay ở vòi nước bên cạnh.
Tên trọc uống vào hớp rượu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoa Mĩ Chi dáng điệu có vẻ vẫn khá:
- Hôm nay tiếp mấy người?
Tên trọc nghĩ đến Thù Cương và tên Hán Ca đều bị đánh thành như vậy, còn gã thì sao? Đi theo bọn chúng, tuyệt đối là một đi không trở lại. Thậm chí còn tồi tệ hơn là, đối phương không những có thể điều động Cục Công an nhân dân mà còn có thể khiến loại như bọn Hồ Khoa thay hắn liều mạng.
Nhân vật có thể giao du với cả hai loại người ấy, đi thì chỉ có một chữ chết!
Hơn nữa còn chết rất thê thảm.
Hoa Mĩ Chi không thể tin được, người đàn ông thường xuyên ăn nằm với mình không ngờ đến lúc quan trọng này lại lấy mình làm bia đỡ. Mới nghe thấy kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, không ngờ bọn lưu manh này càng vô tình vô nghĩa hơn.
Nghĩ đến đây, Hoa Mĩ Chi nhân lúc tên trọc nói chuyện liền nhấc giày cao gót, đạp một cái thật mạnh. Mũi chân tên trọc lập tức đau nhói. A… Hoa Mĩ Chi nhân cơ hội đẩy tên trọc ra rồi chạy ra phía sau, mấy người phía sau Hồ Khoa lập tức xông lên, cướp lấy dao găm trong tay tên trọc. Ba chân bốn cẳng đè gã xuống mặt đất.
Tên trọc hét lên đau đớn:
- Hoa Mĩ Chi con kỹ nữ thối tha kia!
Hoa Mĩ Chi nhìn gã, lòng chán nản buồn bã, trên đời này đúng là không thể tin ai được. Trước lúc sống chết, con người đều ích kỷ như vậy.
Mấy người trói tên trọc lại, gã không cam lòng nói:
- Hồ Khoa, mày thực sự tuyệt tình như vậy sao? Thả tao ra đi, trong tài khoản của tao còn có hơn một trăm nghìn, cho mày hết đấy!
Hồ Khoa lắc đầu:
- Yên tâm đi chết đi, tao không cứu nổi mày đâu!
Tên trọc tuyệt vọng đột nhiên rống lên một tiếng, hướng về phía Hồ Khoa:
- Hồ Khoa, ông liều mạng với mày!
Bịch… Hồ Khoa tung một cước, đá vào trước ngực tên trọc.
- Đưa đi!
Lúc mấy người áp giải tên trọc ra khỏi khu, có nhân viên bảo an nhìn thấy:
- Này! Đứng lại…
Hồ Khoa dừng lại, mồm ngậm điếu thuốc lạnh lùng nhìn lại, tên nhân viên bảo an kia thấy phía sau Hồ Khoa còn có mấy người nữa, còn áp giải một người bị che kín đầu liền kéo tên còn lại:
- Đừng nhiều chuyện.
Tên nhân viên bảo an kia khá có tinh thần trọng nghĩa từ cửa phòng bảo vệ đi ra:
- Mấy người các anh làm gì thế này?
Mẹ kiếp, ông ghét nhất bị cản đường, Hồ Khoa cắm điếu thuốc vào miệng, lấy tay vỗ vỗ mặt tên nhân viên bảo an:
- Tiểu tử, lo trông cửa cho tốt đi!