Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 418 : Phải thay đổi môi trường đầu tư!
Ngày đăng: 17:17 30/04/20
Trong ngày mùa đông, chẳng lẽ có ngày đẹp trời sao?
Ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, Trương Nhất Phàm trở về thành phố Song Giang. Vừa nãy ở cổng của đường cao tốc, cố ý dừng xe ở cao điểm, ngắm nhìn toàn bộ thành phố Song Giang. Hai nhánh sông của thành phố Song Giang, cách nhau không đến mười km, từ bắc đến nam cứ thế mà bắt nhau thông suốt.
Khu vực thành phố Song Giang được đặt ở hai bờ sông Nguyên Thủy. Mà một thị trấn công nghiệp quan trọng khác, thì có thể dọc theo Sở Thủy có thể phát triển. Cái lò công nghiệp khổng lồ này, làm cho một thị trấn nhỏ của mười mấy năm trước này rất nhanh đã trở thành một thị trấn sôi động về kinh tế quan trọng của thành phố Song Giang.
Khu vực thành phố tương đối cách xa so với thị trấn này. Từ nam tới bắc, giống như được tô điểm đẹp hơn giữa bầu trời đêm hai ngôi sao sáng chói. Đột nhiên Trương Nhất Phàm có một ý tưởng mới, thành phố Song Giang, thật ra có thể tiến bộ thêm bước nữa, để phát triển thành thành phố đứng thứ hai của tỉnh Tương.
Cứ nghĩ về ý tưởng mới này, Trương Nhất Phàm tràn trề hứng thú rồi quay về tòa nhà Thành ủy.
Bí thư Trương quay về rồi, Tần Xuyên và thư ký Triệu Vĩ đi sát theo sau. Trong văn phòng rất là ngăn nắp, không có một vật gì khác thường cả. Trương Nhất Phàm ngồi xuống, Triệu Vĩ lập tức đi rót nước cho hắn.
-Bí thư Trương à, tôi đi ra ngoài trước đây, có chuyện gì anh cứ gọi tôi.
Triệu Vĩ biết Tần Xuyên nhất định là có chuyện gì đó muốn báo cáo.
Sau khi Triệu Vĩ đi ra khỏi, Tần Xuyên liền cười chúc mừng Trương Nhất Phàm nói:
- Là con gái hay là con trai đây?
-Là con trai, ông nội nó đặt cho cái tên gọi là Trương Thiên Vũ.
Trương Nhất Phàm uống ngụm nước, chưa nói gì, Tần Xuyên liền cầm phong bao lì xì nói:
- Đây là thành ý của tôi và tên kia dành cho đứa nhỏ đó.
Lông mày của Trương Nhất Phàm lập tức nhảy dựng cả lên, có chút không hài lòng nói:
-Từ lúc nào mà cậu học được kiểu này vậy?
Trừng mắt nhìn Tần Xuyên, Tần Xuyên liền ngại ngùng thu lại.
Trong lòng nghĩ việc này chắc phải nghĩ biện pháp khác mới được, để Lưu Hải đích thân biếu vậy. Quả thật là không nên làm việc này tại đây.
-Nói đi nào, dạo gần đây có chuyện gì không?
Mặt Trương Nhất Phàm nghiêm túc, tỏ ra tư thế đang bàn về công việc.
Tần Xuyên đem tình hình dạo gần đây báo cáo lại cho lãnh đạo biết.
-Ôi trời! Làm sao mà quản được chứ.
Tài xế thở dài nói:
- Trước đó không lâu có một Bí thư thành phố mới tới, nghe nói ông ta rất bất mãn với trị an ở thành phố Song Giang. Ông ta rất là nổi giận, cho một nữ Cục trưởng công an lên. Bây giờ thì tình hình ở nhà ga đã ổn rồi, nhưng một nơi mà bị mục nát khá lâu, bọn họ nói sửa lại là được liền hay sao?
- Chỉ sợ Bí thư Thành ủy mới tới, nói được mà không làm được. Nếu như ông ta có thể làm tốt phần này của chúng tôi thì tốt rồi. Những chiếc xe phi pháp đều là của người vùng khác làm. Có sự lộn xộn phá rối này của bọn họ, ngay cả bọn tôi tài xế bản địa này cũng khó mà làm tốt việc kinh doanh này được. Cho nên mọi người cứ thế mà loạn cả lên, có thể tránh được thì tránh thôi. Tôi không thể chịu được nữa, mới nói cho các người biết. Đặc biệt là người vùng khác như hai người, lúc chạy xe phải cẩn thận. Nghe nói còn có một số con gái của vùng khác, bọn họ thấy là người vùng khác liền kéo họ đến phố hoa bán làm gái đấy. Thật là không còn thiên lý gì cả.
Tên tài xế hơn bốn mươi mấy tuổi này, xem ra rất là lương thiện. Không ngờ có thể nói ra được tin này ra. Sắc mặt của Trương Nhất Phàm có chút thay đổi, xem ra độ đả kích vẫn chưa đủ. Muốn ép bên Diệp Á Bình phải ra sức cản trở cũng không còn nhỏ nữa. Cái thị trường xe taxi này phải chỉnh đốn lại rồi.
Vì thế, hắn đưa mắt nhìn Tần Xuyên.
Tần Xuyên nhìn xung quanh chiếc xe này nói:
- Anh tài xế à, anh có danh thiếp không? Cho tôi một tờ nào, lần sau chúng tôi đi đường dài hay gì đó, cũng có người quen để gọi.
Lái xe lập tức vui vẻ cười cười, từ trong hộp xe lấy ra một tấm danh thiếp nói:
- Các cậu không biết đó thôi, tôi lái xe hơn mười mấy năm, khách quen tôi cũng khá nhiều đấy.
- Đương nhiên rồi, người tốt thì được báo đáp mà. Nếu như tài xế nào cũng được như anh vậy thì những người từ vùng khác tới như bọn tôi, ngồi xe taxi cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
Tài xế lái xe đi rồi, Trương Nhất Phàm vẫn đúng ở chỗ cũ, nhìn chiếc xe màu xanh đó từ từ chạy đi xa rồi cau mày. Tần Xuyên đi cùng hắn, một câu cũng không nói. Cậu ta biết lúc Trương Nhất Phàm suy nghĩ vấn đề thì không nên quấy rầy hắn.
Qua một hồi mới nghe thấy Trương Nhất Phàm chậm rãi nói:
- Tần Xuyên à, cậu nói một thành phố muốn phát triển cao độ, thu hút càng nhiều nhà đầu tư vào, thì điều kiện tiên quyết là cái gì nào?
- Môi trường.
-Đúng.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu nói:
- Chính là môi trường nhưng phải thêm một nhân tố chính là người. Nhân tài là quan trọng nhất, người có thể cải thiện môi trường. Cho nên, việc cấp bách của chúng ta chính là trước tiên phải quản lý tốt những người này.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đột nhiên dễ chịu hẳn ra, Tần Xuyên biết thành phố Song Giang này chuẩn bị có một sự cải cách quan trọng đang tới gần.