Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 419 : Lư khoái phi

Ngày đăng: 17:17 30/04/20


Ngày 20 tháng 12, dưới sự tổ chức của Ủy ban nhân dân thành phố do Tần Xuyên đứng ra chủ trì đã mở một buổi hội nghị thu nhập ý kiến, chủ yếu nhắm tới tiến hành chỉnh đốn vấn đề thị trường xe taxi.



Tất cả tài xế taxi chính quy của thành phố Song Giang, đã tới gần như đông đủ cả. Mọi người đều phát biểu những gì chứng kiến được, Từng người phát biểu suy nghĩ của mình. Đối với việc làm sao để quy phạm toàn bộ thị trường xe taxi, mọi người đều triển khai biện luận kịch liệt.



Theo đó ngày hôm sau, Cục giao thông và chi đội cảnh sát giao thông của Song Giang đã triển khai một cuộc thanh tra lớn trong toàn bộ phạm vi thành phố.



Rất nhiều tài xế phi pháp đang thấy kỳ lạ, tại sao các taxi trên phố lại ít hơn bình thường rất nhiều? Đúng vào lúc họ đang không hiểu tại sao thì một chiếc xe chạy phi pháp và cả tài xế đã bị cảnh sát giao thông bắt được.



Đây là việc mà Song Giang lần đầu tiên chỉnh đốn mạnh mẽ về việc kinh doanh của thị trường xe taxi. Đồng thời, Cục công an thành phố liên hợp với các đồn công an nhắm vào phạm vi toàn thành phố, tấn công hành động liên tiếp. Chủ yếu tiến hành nhắm vào đả kích những hành vị lừa đảo.



Lần chỉnh đốn này, kéo dài một tuần. Liên tục trong phạm vi toàn bộ khu vực thành phố Song Giang, không còn thấy bóng dáng của một chiếc xe chạy phi pháp nào nữa. Ngay cả những tài xế xe ôm cũng đã bị chỉnh đốn cả.



Dưới sự đề nghị của Trương Nhất Phàm, Từ sự cấp phát tài chính của thành phố, trong toàn bộ các xe taxi, thống nhất lắp ráp điện thoại vô tuyến.



Đây chính là việc mà Trương Nhất Phàm thường nhắc tới, muốn giải quyết đến ngọn thì phải giải quyết gốc trước. Muốn xử lý tốt môi trường thì bắt buộc phải giải quyết được người. Người mới là yếu tố đầu tiên để quyết định sự phát triển của xã hội.



Trải qua một khoảng thời gian xử lý nghiêm túc, trị an của thành phố Song Giang đã tốt lên rất nhiều. Một số người thấy tình hình xã hội có chút biến động, đều bỏ đi xuất cảnh, đi đến những nơi khác cả.



Cừu Cương trở về “Sự hấp dẫn của đô thị”, lần này ở tỉnh thành có thể nói gã ta và Lý Tông Hán đã mở rộng được tầm mắt. Cùng với bọn họ những tên của đảng này, đã làm cho Cừu Cương học được rất nhiều điều.



Sau khi quay về Song Giang, gã ta có vẻ khiêm tốn hơn trước kia. Lúc ở tỉnh thành, cũng có nghe nói, Trương Nhất Phàm là một nhân vật không dễ đối phó. Lại thấy thành phố Song Giang xử lý việc quyết đoán và dứt khoát như vậy, gã ta chỉ đành đuổi những tên thuộc hạ thấp kém ra. Thành phố Song Giang tạm thời bước vào một thời kỳ với bề ngoài có chút bình ổn.



Vừa mới tan ca, Tần Xuyên liền gọi điện qua nói:

- Thưa bí thư Trương, tối nay chúng ta cùng đi dùng bữa được không?



Khoảng thời gian này, Trương Nhất Phàm toàn dùng bữa trong khách sạn. Việc ăn, uống, ở, đi lại của hắn đều do nhân viên phục vụ Thu Tuyết Phi này phụ trách. Nghe nói là đi ra ngoài dùng bữa, Trương Nhất Phàm liền đồng ý.



Vừa mới thay xong quần áo, Thu Phi Tuyết bưng cơm vào nói:

- Thưa Bí thư Trương, anh phải đi ra ngoài sao ạ?



- Ừ, tôi đi ra ngoài dùng bữa.



-Tôi bưng đồ ăn đến cho anh rồi này.
Tổng giám đốc Đinh chỉ lén lút nói vào tai của gã ta, không ngờ tên trung niên đó nghe thấy câu này, sắc mặt liền ngơ ngẩn, thay đổi liền nói:

- Đinh Hạo Thiên, ý của anh là gì đây? Có phải là xem thường Lư Khoái Phi tôi đây không hả? Nói cho anh biết, tôi đây hôm nay bắt buộc phải có được căn phòng bao này. Hắn ta là ai? Tôi không thể trêu vào được ư, anh gọi ra cho tôi xem thử nào. Ở thành phố Song Giang này, Chủ tịch thành phố Bố Kiên Cố anh biết gã ta chứ? Ngay cả ông ấy còn phải nể tôi, anh hù dọa ai chứ hả?



Nói vậy, người trung niên đòi đá cửa, Đinh Hạo Thiên vội nói:

- Ông Lư à, đừng——



Chỉ có điều gã ta chưa nói xong thì cửa của phòng bao Tử Khí Đông Lai đã bị đá văng ra.



Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên có vẻ khó chịu nhìn ra cửa, thấy người đá cửa đích thực là người trung niên mà lúc này mình va phải, theo sau gã không có người phụ nữ xinh đẹp đó.



Trước đó Trương Nhất Phàm vẫn không biết tại sao Lư Khoái Phi lại muốn vào phòng bao Tử Khí Đông Lai dùng bữa cho bằng được. Không ngờ thì ra đây là phòng bao sang nhất, khí thế nhất và cao cấp nhất của cả làng chài Bắc Hải. Vả lại tên của nó cũng có ý nghĩa rất là tượng trưng. Bởi vậy Lưu Khoái Phi mỗi lần tới đây dùng bữa, không thể nào không đặt trước phòng bao này.



Trước đây Lư Khoái Phi có thói quen, thông thường chỉ có cuối tuần mới tới đây dùng bữa. Lúc bình thường nếu là đến đây, cũng chỉ gọi trước một cú điện thoại. Hôm nay lại không phải ngày gã ta hẹn, không ngờ tên đểu này lại tới.



Ba người trong phòng bao, tức giận, Lư Khoái Phi nhận ra một người trong số đó nói:

- Trưởng ban thư ký Tần…Xuyên.



Tần Xuyên có vẻ khó chịu nói:

- Lư Khoái Phi, anh làm vậy là có ý gì đây?



Lư Khoái Phi hơi sửng sốt, vừa nãy gã ta còn tưởng là chủ tịch của doanh nghiệp nào. Không ngờ là Trưởng ban thư ký của Thành ủy và hai người bạn nữa. Lúc Lư Khoái Phi đang muốn giải thích thì Đinh Hạo Thiên lập tức đứng ra khuyên giải nói:

- Thưa Trưởng ban thư ký Tần, ông Lư uống quá chén rồi.



Lư Khoái Phi nói cho cùng là người từng trải, gã ta đẩy Đinh Hạo Thiên ra, mặt dày nói:

- Ôi, thật ngại quá, thật ngại quá, thưa Trưởng ban thư ký, tới khéo không bằng tới đúng chỗ. Đã gặp nhau như vậy, vậy thì cùng dùng đi, cùng dùng nào.



Đinh Hạo Thiên vừa mới nhận ra Tần Xuyên, có chút yên lòng, vì thế ông ta cũng qua giảng hòa nói:

-Hóa ra các người quen nhau, vậy thì tốt quá. Hôm nay tôi mời. Mọi người cứ tùy ý nha.

Tần Xuyên là Trưởng ban thư ký mới tới, Đinh Hạo Thiên không muốn bỏ qua cơ hội lấy lòng lần này.



Trương Nhất Phàm cầm cái ly trên tay mình đặt ầm một cái lên bàn, nước ở trong ly dâng lên cao, hắn hừ một tiếng nói:

- Thật là kiêu ngạo quá đà.