Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 44 : Em có phải là người lẳng lơ?

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Trương Nhất Phàm tạm thời bị cách chức để điều tra, tin tức này giống như thủy triều từ từ lan truyền ra.



Trong chốn quan trường của huyện Thông Thành, cán bộ thông minh một chút đều tỏ thái độ ủng hộ Bí thư Phong. Trong khoảng thời gian ngắn, quan trường Thông Thành giống như có sự cách biệt, chia làm hai phe rất rõ ràng.



Trong vấn đề đối phó với Trương Nhất Phàm, Bí thư Phong dùng chính sách mai quốc đại bổng, đề cao người khác, nâng họ lên, sau đó ném họ xuống thật đau. Nhân lúc họ còn chưa kịp phản ứng ra đòn chí mạng khiến đối thủ vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được.



Cống hiến của Trương Nhất Phàm đối với thị trấn Liễu Thủy từng nhiều lần được tờ báo thành phố đưa tin, đã trở nên chuyện nổi tiếng, cũng được coi như một Đảng viên tiên tiến, nhân tài ưu tú, được mọi người thường xuyên nhắc đến.



Ngay cả Phong Phú Quốc cũng đã nhiều lần trước mặt những người thân tín lấy Trương Nhất Phàm làm ví dụ, hung hăng phê bình bọn họ không có năng lực. Nhưng mà một người thực sự năng nổ như vậy, một cán bộ dám lấy dân chúng làm đầu, người ta muốn hạ xuống thì hạ xuống, muốn tạm thời cách chức thì tạm thời cách chức, Bí thư Phong nói.



Một số tên nhát gan sợ việc, sao dám nghĩ tốt về Lâm huyện trưởng được chứ? Dần dần rồi cũng sẽ ngả sang phe Bí thư Phong, những người bên cạnh Lâm huyện trưởng đã không còn mấy người, có thể đếm trên đầu ngón tay.



Trương Nhất Phàm tuy rằng tạm thời bị cách chức nhưng hành động của hắn vẫn không bị giới hạn. Để tránh liên lụy đến những người khác, Trần Trí Phú, Đường Vũ, hắn cũng không hề liên lạc.



Chỉ có điều vẫn thường xuyên đến văn phòng huyện ủy cùng tâm sự với Lâm huyện trưởng.



Việc làm cho Lâm huyện trưởng vui nhất là trên mặt Trương Nhất Phàm không hề nhìn thấy thái độ bất mãn và uể oải, hắn vẫn như cũ, thản nhiên và tự tin. Vẫn rạng ngời sức sống, vui vẻ như một đứa trẻ.



Điều này làm cho Lâm huyện trưởng trong một thời gian rất dài không thể hiểu được, rốt cuộc là cái gì đã làm cho một cán bộ cơ sở trẻ tuổi, dù cho xảy ra việc lớn gì vẫn có những biểu hiện bình tĩnh như vậy? Sự bình tĩnh của Trương Nhất Phàm đã vượt qua khả năng của người bình thường.



Người xưa nói rất hay, không lấy cảnh làm vui, không lấy mình làm buồn, mọi vui buồn đều quên hết, có thể đem mọi chuyện ảnh hưởng đến bản thân mình quên đi hết, làm sao có thể xem nhẹ nó, để cho gió cuốn đi hết?



Trong những ngày Bí thư Phong đắc ý, Lâm huyện trưởng cũng biểu hiện bằng cách im lặng hơn, ngay trong hội nghị cũng ít khi tranh cãi, thái độ khiêm tốn hơn hẳn.



Vì thế, Ủy viên chính pháp Lôi Đình liền trở thành đối tượng mà hắn muốn chống lại, ai bảo trong hội nghị mở rộng nói một số điều không nên nói. Dám chống lại ta hả? Các ngươi vẫn còn kém lắm.



Sau khi trải qua một khoảng thời gian, chốn quan trường của Thông Thành dần yên ắng, Lâm huyện trưởng trong các hội nghị cơ bản không lên tiếng. Quãng thời gian này là những ngày tháng mà Bí thư Phong đắc ý nhất.



Phe của Bí thư Phong cũng vì vậy mà ngày càng lộng hành ở Thông Thành.
- A —— lại cứng lên rồi.



Mỗi lần gặp mặt, luôn điên cuồng như vậy, mỗi một lần luôn làm triền miên, đến lúc kiệt sức không thể chịu nổi nữa mới chịu thôi.



Hà Tiêu Tiêu không biết những người con trai khác như thế nào, nhưng cô thấy sợ và không thể tin nổi đối với khả năng kéo dài của Trương Nhất Phàm.. Sinh viên năm thứ tư, Hà Tiêu Tiêu bây giờ cũng hiểu được Võ Đằng Lan đã chết như thế nào!



Lại sau một lần mây mưa nữa, hai người giống như những cái bóng ngồi phịch ở giường, mềm nhũn và rũ rượi. Hà Tiêu Tiêu nhìn thẳng vào ngực Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm dùng tay vuốt ve phía sau lưng cô.



Hà Tiêu Tiêu vuốt tóc, trên mặt nóng bừng, xấu hổ hỏi.



- Anh Nhất Phàm, em có phải là người lẳng lơ không? Mỗi lần đều làm chuyện ấy với anh nhiều như vậy?



Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu như vậy, Trương Nhất Phàm muốn cười lên. Vì thế hắn thật thà gật đầu.



- Một chút!



- A! Anh xấu lắm.



Nhận được câu trả lời, Hà Tiêu Tiêu xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nhìn người khác, chui đầu vào trong chăn, Trương Nhất Phàm kêu thế nào cũng không chịu ra.



- Đồ ngốc này, con gái mà không lẳng lơ con trai không yêu đâu! Đạo lý này mà cũng không hiểu.



Trương Nhất Phàm nói thẳng bí mật trong lòng con trai ra, Hà Tiêu Tiêu mới chịu thò đầu ra ngoài, hỏi ngu ngơ.



- Anh nói thật không đó? Vậy lần sau em lại lẳng lơ hơn một chút, cho anh không xuống khỏi giường được luôn, hì hì…



Trương Nhất Phàm không nói gì được.