Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 46 : Tiểu phàm và tiêu tiêu

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Chủ tịch huyện Lâm và Bí thư Đoàn đợi đến sáu giờ tối, mà Trưởng ban thư ký Thư mãi vẫn chưa đưa truyền tin tức đến, hai người đành phải lên đường trở về. Trong Tỉnh Phó bí thư Đổng đã đến Đông Lâm, suy đoán rằng mấy ngày nay Chủ tịch thành phố Phạm và bí thư Phùng chắc cũng đều không có thời gian gặp mình, nên có ở lại cũng không có ý nghĩa gì.



Trước khi sắp rời khỏi, Trương Nhất Phàm nói có chút việc riêng ở thành phố Đông Lâm, nên sẽ không cùng lên đường về với Chủ tịch huyện Lâm. Chủ tịch huyện Lâm gọi Trương Nhất Phàm đến bên cạnh, đưa túi công văn cho hắn, chỉ nói với hắn rằng phải bảo quản cho kỹ, rồi cùng Lý Trị Quốc lên đường về Thông Thành.



Trương Nhất Phàm biết rằng Đổng Tiểu Phàm sẽ không buông tha cho mình nhanh như vậy, hắn chưa vội đi đâu cả, lái xe dạo một vòng ở Đông Lâm. Quả nhiên đến khoảng hơn bảy giờ, Đổng Tiểu Phàm mới gọi hắn . . . . .



Trong buồng điện thoại ven đường, Đổng Tiểu Phàm dùng giọng điệu ngang ngược hỏi:



- Anh đang ở đâu vậy?



- Anh đã về huyện Thông Thành, em có việc gì à?



- Thôi đi! Anh cho em là con ngốc à, nếu anh dám về Thông Thành mà nói, em sẽ cho anh biết tay.



Đổng Tiểu Phàm uy hiếp.



- Này! Anh phát hiện gần đây em trở nên rất hung dữ đấy?



- Còn dám nói nữa, lâu như vậy cũng không gọi điện thoại cho em, đối với anh hung dữ đã là khách sáo rồi. Dì Tô nói, bảo em đối với anh phải hung dữ một chút, nếu không sau này sẽ quản không được anh.



Đổng Tiểu Phàm thẳng thắn mau miệng, không cẩn thận đã khai ra hết những lời Tô Tú Khanh nói với cô ấy.



- Mẹ ơi, bà phát bệnh thần kinh gì thế, sao lại dạy cho Tiểu Phàm những việc này.



Trương Nhất Phàm hết sức bực bội...



Những cô gái thời bây giờ thật là vô lý, đâu phải là cả tháng trời không điện thoại cho cô ấy? Vậy mà cứ hung dữ như cọp cái. Ngẫm lại, vẫn là Hà Tiêu Tiêu dịu dàng, ngoan ngoãn hơn nhiều.



Dưới sự nghiêm hình tra hỏi của Đổng Tiểu Phàm, Trương Nhất Phàm đành phải thú nhận hết sự thật,



- Em ra đây đi! Anh đợi em ở chỗ đèn xanh đèn đỏ thứ nhất trên đường Hạnh Phúc. Nhớ là đừng lái chiếc Porsche của em qua đây nhá, gây chú ý lắm.



- Vậy thì còn được!



Đổng Tiểu Phàm cười hì hì gác điện thoại, không đến mười phút sau, đã xuất hiện trước mặt Trương Nhất Phàm.




- Tiêu Tiêu, nhìn kìa, đó không phải là anh yêu của bồ sao?



Một cô gái khác nhìn kỹ lại, cũng kêu lên:



- Tiêu Tiêu, đúng là anh ấy rồi! Ối trời! Cô gái kia xinh lắm, giống như ngôi sao vậy. Tiêu Tiêu, bồ gặp phải đối thủ rồi. Có cần bọn này giúp bồ xông lên đè bẹp cô ấy?



Lúc này Hà Tiêu Tiêu cũng nhìn thấy cảnh tượng hai người họ trong quán trà, lúc ấy trong đầu của cô liền trống rỗng. Hoá ra bên cạnh hắn ta còn có một cô gái xinh đẹp như vậy, đã nói từ sớm, một anh chàng ưu tú như hắn vậy, không thể nào không có cô gái nào thích .



Qua một hồi lâu, cố gắng lắm cô mới khống chế được cảm xúc của mình, kéo hai cô ả bên cạnh lại:



- Các bồ nhìn lầm người rồi, đi nhanh thôi!



- Đâu có đâu, sao có thể như vậy được? Ta đâu có cận thị. Phương Phương, bồ nói có đúng không?



- Ừ, ta cũng cảm thấy hẳn là mình không có nhìn lầm.



Cô gái tên Phương Phương kia tức giận bất bình chỉ vào quán trà nói:



- Xem, hắn đang thân mật với cô gái ấy.



Các cô nhìn thấy, chính là cảnh tượng khi Trương Nhất Phàm đang nói thầm bên tai Đổng Tiểu Phàm.



Hà Tiêu Tiêu dẫm chân nói:



- Hai người nói hươu nói vượn gì vậy? Đi mau thôi.



- Ta đâu có nói bậy, ngươi xem xe của hắn cũng ở đây này?



Cô gái còn lại chỉ vào chiếc Santana của Trương Nhất Phàm đang đậu ven đường nói.



Hà Tiêu Tiêu quay đầu bỏ chạy một mạch. Hai cô ả kia liền vội vàng đuổi theo.



- Này, Tiêu Tiêu, đợi bọn này với.