Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 47 : Thủ trưởng đích thân đến

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Ngày hôm sau, Phó bí thư Đổng đột nhiên đề xuất, muốn đến tham quan các huyện thuộc thành phố Đông Lâm.



Lúc này Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố rất náo nhiệt, bí thư Phùng và Chủ tịch thành phố Phạm nhất thời đoán không ra ý đồ của lãnh đạo, bởi vì Phó bí thư Đổng đến lúc này mới nêu ra ý kiến, muốn làm chuyến tập kích đột xuất.



Bí thư Phùng và Chủ tịch thành phố Phạm lo lắng công tác chuẩn bị của phía dưới không đủ, trong lòng có phần trĩu nặng không yên. Phó bí thư Đổng cười nói:



- Các cậu cũng không cần căng thẳng như vậy, lần này tôi đến, chỉ là nhân tiện đến tham quan qua. Xem điệu bộ của các cậu này, làm như giặc sắp đánh đến, như vậy thật không hay chút nào. Cái ta muốn thấy chính là trạng thái thường ngày của các cậu. thường ngày các cậu làm sao, thì tôi phải được thấy vậy.



- Vậy đi! Chủ tịch thành phố Phạm ở lại, có bí thư Phùng đi cùng ta là được rồi. Những người cùng đi theo cũng không cần nhiều, tôi không thích cái kiểu hình thức, năm ba người đi là đủ rồi.



Có chỉ thị của lãnh đạo, bí thư Phùng liền nháy mắt ra hiệu với Thị trưởng Phạm, để mình đi cùng lão lãnh đạo. Thị trưởng Phạm âm thầm thông báo xuống chính quyền địa phương phía dưới, chuẩn bị tốt công tác tiếp đón.



Nơi mà Phó bí thư Đổng lúc này quyết định đến là huyện Thông Thành, là huyện kém cỏi nhất trong cả thành phố. Ngay lúc này nỗi lo trong lòng hai vị lãnh đạo Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đã nghẹn đến cổ họng.



Bí thư Phùng ngồi cùng xe Phó bí thư Tỉnh ủy Đổng, ông ngồi một cách rất thận trọng. Một chiếc xe mở đường phía trước, một chiếc xe đi theo phía sau. Hai chiếc xe này đều là xe cảnh sát của hệ thống công an, trên cả con đường đi về phía tây, không gặp phải những chuyện phiền toái mà bí thư Phùng lo lắng.



Đợi đến lúc cả đoàn xe đi vào Thông Thành, từ sớm Phong Quốc Phú đã dẫn theo bốn phòng ban lớn, ngay ngắn thẳng hàng đứng tiếp đón ở giao lộ.



Phó bí thư Đổng xưa nay vốn thích đơn giản, khiêm tốn, Bí thư Thành ủy Phùng từ sớm đã tìm hiểu cặn kẽ về ông, bởi vậy đã bảo Phong Quốc Phú không cần bày vẽ những thứ hoa lá cành, chỉ cần kêu thêm vài cán bộ chủ chốt đến nghênh đón là được.



Chủ tịch huyện Lâm cũng ở trong đội ngũ nghênh đón, buổi sáng khi đột nhiên nhận được tin tức từ thành phố, vừa mừng vừa lo. Nhưng ông ta mãi vẫn không sao hiểu được, vì sao Phó bí thư Đổng đột nhiên muốn đến tham quan thị trấn nhỏ này?



Hay là Trương Nhất Phàm đã thưa mọi việc với Phó bí thư Đổng? Nếu như quả thực là như vậy mà nói, thế thì mình càng phải cẩn thận chú ý hơn .



Sớm đã nghe nói qua Phó bí thư Đổng rất nghiêm túc, có tiếng là Bí thư thủ đoạn đanh thép, những cán bộ từng ngã trong tay ông không phải là ít, lần này thật ra lại là một cơ hội. Chủ tịch huyện Lâm bèn cân nhắc suy xét, mình có nên vượt cấp báo cáo lên trên không, đem những gì bọn người Phong Quốc Phú đã làm khai báo ra hết.



Xe của Phó bí thư Đổng vốn không ngừng lại ở giao lộ, mà đi thẳng vào huyện. Điều này khiến cho bọn người Phong Quốc Phú càng thêm ngơ ngác khó hiểu. Hình như Phó bí thư Đổng không muốn gặp bọn họ, Ngay cả chỉ việc dừng lại cũng không dừng, mà đi thẳng vào huyện, trừ phi là ông đã phong phanh nghe được tin đồn gì?



Phong Quốc Phú bất giác nhìn về phía Chủ tịch huyện Lâm đứng cạnh đó, gã đã biết chuyện hôm qua Chủ tịch huyện Lâm đến Đông Lâm, bao gồm việc Chủ tịch huyện Lâm đã gặp những người nào, làm chuyện gì, ở đâu và ở lại bao lâu, gã đều nắm rõ như trong lòng bàn tay.



Nhìn theo chiếc xe Phó bí thư Đổng đi qua, bốn ban cán bộ Thông Thành vội vàng lên xe, mười mấy chiếc xe con chạy ngay ngắn nối đuôi theo sau, chậm rãi dài dằng dặc, trông khá hoành tráng.




Phong Quốc Phú lại lắp bắp, cả nửa ngày cũng đáp không được. Những con số cụ thể này, gã làm sao nhớ nỗi?



Chủ tịch huyện Lâm thấy đã đến lúc, liền tiến về trước một bước:



- Bí thư Đổng, con kênh này gọi là kênh Thông Tế, lấy ý nghĩa là con kênh dẫn nước nhân tạo giữa Thông Thành và Tế Châu. Người vạch ra kế hoạch tu sửa kênh lúc đó là Chủ tịch mới nhậm chức của thị trấn Liễu Thủy tên Trương Nhất Phàm.



- Việc sửa kênh đã mất khoảng bốn tháng lẻ tám ngày, đã sử dụng hơn sáu nghìn nhân lực trong toàn thị trấn, tiêu phí hết hơn một triệu tám trăm hai mươi bảy nghìn đồng. Cả con kênh chiều rộng năm mét, dài mười sáu km. Lúc bấy giờ có thể gọi là bước nhảy vọt lớn, toàn bộ đều là dùng nhân lực để xây dựng, không có bất kỳ máy móc thiết bị gì.



Chủ tịch huyện Lâm vừa báo cáo xong, liền bị đẩy qua một bên.



- Ủa? Vậy đồng chí Trương Nhất Phàm kia đâu? Gọi đồng chí ấy đến gặp tôi.



Phó bí thư Đổng hỏi.



- Đồng chí Trương Nhất Phàm, hiện đang bị tạm thời cách chức điều tra, e rằng bí thư Đổng không thể gặp được đồng chí ấy.



Khi Chủ tịch huyện Lâm nói câu này, ánh mắt Phong Quốc Phú liền hiện lên một cơn lửa giận như muốn giết người.



- Làm sằng làm bậy!



Một đồng chí như vậy thì làm sao lại bị tạm thời cách chức điều tra? Phó bí thư Đổng giận dữ xoay người, không thèm quay đầu lại mà đi thẳng xuống sườn núi.



Phùng Dụ Tài hung hăng trừng mắt nhìn Phong Quốc Phú một cái:



- Còn không mau đi gọi Trương Nhất Phàm qua đây!



Lúc này Bí thư Thành ủy Phùng tức giận lên, tại sao mỗi một chuyện cũng đều có liên quan đến Trương Nhất Phàm, cái tên làm Bí thư huyện ủy như gã đây đã làm được những gì? Nhìn cái điệu bộ khiếp nhược không tả nổi của Phong Quốc Phú, thật thèm được một chân đạp gã xuống dưới.



Cái tên vô dụng này! Thật không có cái thứ gì là tốt cả!