Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 504 : Hồ Lôi nằm viện!

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


- Mẹ kiếp! Đại nạn không chết, ắt sẽ được hạnh phúc đến cuối đời!



Đây là câu nói đầu tiên khi Hồ Lôi tỉnh dậy, nằm trên giường bệnh, phát hiện khắp người mình bị bọc trong tầng tầng lớp lớp những băng y tế giống như bọc tượng, chỉ cử động nhẹ một chút thôi cũng đau đến chết đi được.



May mắn là đôi tay còn có thể cử động được, Hồ Lôi nằm trên giường, cẩn thận nhớ lại những chi tiết hôm qua, bản thân mình đang yên đang lành, tại sao lại bị đâm bay ra như thế? Rốt cục là xảy ra chuyện gì, thật là bực quá đi mất! Trong đầu sao lại bùng nhùng thế này nhỉ!



Đang suy nghĩ thì Bạch Khẩn đẩy cửa đi vào:

- Anh Hồ, anh tỉnh lại rồi à?



Hồ Lôi gật đầu:

- Em là Bạch khẩn phải không?



Bạch Khẩn hơi sửng sốt, không phải chứ? Lẽ nào đến mình cũng không nhân ra sao? Cô nhìn Hồ Lôi một cách kỳ quái hỏi:

- Anh Hồ Lôi, anh không sao chứ?



Hồ Lôi cố gắng giãy dụa một chút:

-Nếu trói em như vậy, liệu em có thể không sao không?

Hồ Lôi nhìn Bạch Khẩn, vẻ mặt anh ta có vẻ mờ mịt một lúc rồi hỏi:

- Cô là ai? Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải.



Bạch Khẩn hoảng sợ, giơ hai ngón tay quơ quơ trước mặt Hồ Lôi:

- Đây là mấy?



- Mẹ kiếp, cô nghĩ anh là trẻ con à, cút…



Sau đó anh ta nằm xuống giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.



Bạch Khẩn thấy không ổn liền chạy đi tìm bác sĩ.



Y tá đến, hai người khẩn trương chạy nhanh vào, Bạch Khẩn hỏi dồn:

- Y tá, cô nói xem có phải anh ấy mất trí nhớ không?



Cô y tá bình tĩnh quan sát Hồ Lôi một lúc, rồi mở mắt cậu ta ra, rồi gật đầu:

- Có khả năng lắm! cô xem ánh mắt dại dại của anh ấy, có thể là di chứng của vết thương trên đầu.



-Cô cố gắng nhéo anh ta một cái thử xem, bình thường người mất trí phản ứng sẽ chậm hơn một chút, sẽ không thấy đau.

Y tá nói xong liền nhéo lên mặt của Hồ Lôi.



- Á___



Trong phòng bệnh vang lên một tiếng hét thảm thiết, cô y tá nhìn vết cắn trên tay hằn đỏ bầm, đau đến mức cô phải chảy nước mắt.



Hồ Lôi nhìn cô cười khì khì:

- Ngon, ngon!



Y tá bị dọa liền tránh ra xa không dám tới gần giường.
Cô ta liền nhào vào lòng Hồ Lôi:

- Ái___ Hồ Lôi đau đớn thét lên một tiếng thảm thiết, đau đến mức chỉ thiếu chút nữa là ngất đi.



Tống Vũ Hà sợ hãi, liền lùi lại sau mấy bước:

- Anh sao rồi? anh sao rồi?



- Cô là ai?



Hồ Lôi lẳng lặng nhìn cô ta, hỏi một cách mơ hồ.



- Em là Vũ Hà, Hồ Lôi anh đừng làm em sợ được không?



-Vũ Hà? Vũ Hà là ai? Vũ Hà?

Hồ Lôi lắc đầu, lại nhìn lên trần nhà đếm dê:

- Một con dê, hai con dê, ba con dê…



-Hồ Lôi, Hồ Lôi, anh đừng làm em sợ.

Tống Vũ Hà ôm lấy đầu Hồ Lôi đau lòng khóc.



-Đều tại em không tốt, đều tại em không tốt! Em là một con đàn bà độc ác. Hồ Lôi, anh đừng trách em, đừng trách em được không?

Tống Vũ Hà khóc thật, cô ta ôm đầu Hồ Lôi vào ngực, một mùi da thịt lẫn nước hoa xộc tràn vào lỗ mũi Hồ Lôi, trong phút chốc suy nghĩ của anh ta bị đứt đoạn.



Điệu bộ này của Hạ Vũ Hà rốt cục là thật hay giả? Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của cô ta lúc này, Hồ Lôi bỗng cảm thấy bị mềm lòng.



Cốc cốc, có người gõ cửa. Tống Vũ Hà liền lau nước mắt, đứng bên cạnh cửa sổ, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.



Bạch Khẩn nhanh chóng đi vào, phát hiện trong phòng có một người phụ nữ. Cô ta đặt hoa quả ở đầu giường, rồi lại vội vàng kéo cửa đi ra ngoài. Người phụ nữ lúc nãy đứng ở cửa sổ vừa rồi nhìn dáng người rất đẹp, chỉ có điều cô ta quay lưng lại nên mình không thể nhìn rõ hình dáng của cô ta.



Trong lòng Bạch Khẩn nghĩ tới lai lịch của người này, sớm nghe nói tiểu tử Hồ Lôi rất phong túng, không lẽ đó là tình nhân của anh ta ở Thành phố Song Giang? Bạch Khẩn đi ra khỏi phòng bệnh đi về phía cầu thang.



Một lúc sau, cái bóng quen thuộc lúc nãy cũng vội vàng đi ra ngoài, hướng về phía cầu thang đi mất. Lúc này Bạch Khẩn xuống tầng, quay trở lại phòng bệnh.



Hồ Lôi vẫn ngơ ngác như cũ, không biết trong đầu anh ta đang nghĩ gì.



Bạch Khẩn lấy nghế ngồi xuống bên cạnh giường, nghiêm mặt hỏi:

- Được lắm, đừng có giả bộ nữa! Cô gái vừa rồi là ai?



Hồ Lôi quay đầu lại:

- Cô cứ coi tôi là thằng ngốc có được không, đừng ầm ĩ nữa, yên lặng chút đi! Chán quá đi mất!



Bạch Khẩn nhìn anh ta với vẻ kì lạ, cũng không nói gì nữa, quay người lại mở cửa đi ra ngoài.



Hồ Lôi nằm trên giường, đột nhiên nhắm hai mắt lại, đau khổ đánh xuống giường:

- Tống Vũ Hà ơi là Tống Vũ Hà, cô làm cái gì vậy? Nếu cô đã ra tay rồi sao lại còn nói cho tôi biết làm gì?