Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 505 : Ông già lắm điều
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Trong khoảng thời gian này, Tống Vũ thấy mình bị mâu thuẫn cực độ, một hoàn cảnh mâu thuẫn khiến cô tinh thần lúc nào cũng bất an.
Một người luôn luôn trầm tĩnh như cô ta, đột nhiên trở nên hay bị kích động, hậm hực, thậm chí bên trong còn muốn phát điên lên. Cô ta rất sợ hãi bí mật của cô ta và Hồ Lôi sẽ bị phơi sáng, trở thành vũ khí để Trương Nhất Phàm lợi dụng nó để đối phó với Phương gia, nhưng ở một mặt khác thì cô ta lại quyến luyến Hồ Lôi đến điên cuồng.
Ngày hôm đó, từ phòng của Hồ Lôi đi ra, cô ta đã thề phải hủy hoại người đàn ông này, nhưng vừa mới gặp lại Hồ Lôi, cô lại cảm thấy đau khổ vô cùng, mình đã quyết định sai lầm. Ngồi đờ đãn trong nhà, cô ta ôm khư khư cốc nước trong tay, nhưng không sao có thể bình tĩnh lại được.
Hết giờ làm việc Phương Nghĩa Kiệt về nhìn thấy Tống Vũ Hà ngồi thẫn thờ ở một chỗ liền lo lắng hỏi:
- Vũ Hà, em bị sao vậy? Sắc mặt em không được tốt lắm, có cần phải đi bệnh vện khám không?
Tống Vũ Hà cười một chút:
-Em không sao! Đừng lo.
Cô vịn vào sô pha đứng lên, nói một cách thân thiết với Nghĩa Kiệt:
- Nghĩa Kiệt, em muốn chuyển đi nơi khác, em thấy Thành phố Song Giang này rất rối loạn, em không quen.
-Đang yên đang lành sao em lại muốn chuyển đi nơi khác? Em làm Chủ tịch ủy ban xây dựng không phải đang rất tốt sao?
Phương Nghĩa Kiệt cởi áo khoác, đưa cho Tống Vũ Hà:
- Có phải Trương Nhất Phàm đã nói gì với em không?
Tống Vũ Hà chau mày lại:
- Còn không phải chuyện lần trước ư, anh có thể nói với bố một câu điều em về tỉnh vậy!
Phương Nghĩa Kiệt quả nhiên phẫn nộ:
- Trương Nhất Phàm này thật quá đáng! Ngày mai anh sẽ tìm hắn.
Tống Vũ Hà trong lòng cả kinh:
- Không cần phải thế đâu, anh mà đôi co với hắn, sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa người ta có lý, ai bảo lúc trước em tham tiền, bây giờ bị mắng vài câu cũng đáng.
Phương Nghĩa Kiệt không nghĩ như vậy, anh ta hung hăng đặt mạnh chén trà xuống bàn:
- Nếu hắn dám gây khó dễ với em thì ông đây cũng sẽ quyết sống mái với hắn!
Tống Vũ Hà không nói gì, vẻ mặt u ám.
Thực trong tâm, Trương Nhất Phàm cũng không thích kiểu báo cáo vượt cấp, khiếu nại người khác, bởi vì làm như vậy là không đúng trật tự. Nhưng ngược lại so với tưởng tượng của hắn, người dám tìm đến đây hẳn có tin tức kinh ngạc bên trong.
Người đó đi theo Triệu Vĩ vào văn phòng, cũng không dám ngồi. Trương Nhất Phàm liền hỏi một câu:
-Bác tên là gì?
Triệu Vĩ cầm bản ghi chép ở bên cạnh.
-Bí thư Trương cứ gọi tôi là Lưu Vĩnh chủ nhiệm ban quản lý thôn Tân Quang huyện Sơn Dương, nhiệm kỳ trước.
Lưu Vĩnh nói một câu. Rồi nhìn Thư ký Triệu:
- Có thể cho tôi chén nước được không?
Triệu Vĩ tức chết rồi, người này thật to gan lớn mật, không ngờ lại còn dám đòi mình rót nước cho?
Chẳng qua trước mặt Bí thư Trương, anh ta không dám nổi giận, đứng dậy dót nước. Lưu Vĩnh nhận lấy chén nước, nói cảm ơn, liền uống một hơi hết.
Lấy tay áo lau miệng:
- Mấy ngày nay bọn họ quả là coi trời bằng vung, không ngờ dám ngang nhiên mua bán quan lại, Bí thư Trương, việc này ngài không thể không quản sao? Nếu cứ như vậy thì những người như dân thường của chúng tôi liệu còn ngày nào yên ổn nữa chứ. Muốn làm một chút việc vì dân mà thực sự không làm nổi, bọn họ chỉ nghĩ đến tiền mà thôi, tất cả chỉ là một lũ nhảy nhót ghê gớm. Bọn họ tiêu năm vạn mười vạn, vì cái gì chứ? Vì muốn mò tiền, cái này là mỡ nó rán nó đấy. Một chức quan trong thôn là như thế, còn những tay ở bên trên thì khỏi phải nói, như thế còn gọi gì là thế đạo chứ! Đúng là khiến cho người ta không chịu nổi mà.
Trương Nhất Phàm nhìn ông ta:
- Ông không cần gấp, nói từ từ mà nói.
Lưu Vĩnh nhìn Bí thư Trương không có vẻ mặt chán ghét, lúc đó mới cởi mở nói tiếp:
- Bây giờ, trong thôn không phải đang bầu cử sao? Không ngờ bọn họ ngang nhiên kéo phiếu. Một phiếu bầu cử của Ban quản lý thôn mua được với giá 20, 30, thậm chí 80 đồng một phiếu, thật chẳng ra cái gì cả. Hơn nữa một số người đó lại không tốt ngấm ngầm thao túng mọi việc. Đúng là một lũ súc sinh!
Trương Nhất Phàm nghe lời Lưu Vĩnh nói, nghe hiểu đại khái. Lưu Vĩnh này là Chủ nhiệm khóa trước của ban quản lý thôn, lần bầu cử này phỏng chừng là bị người ta giở trò đen tối kéo xuống dưới, trong lòng ông ta không phục liền chạy đến Thành ủy tố cáo.
Hắn cũng không có hứng thú nghe tiếp, quay lại nói với Triệu Vĩ:
- Cậu dẫn ông ta đi sắp xếp một chút, gọi điện thoại cho Huyện ủy Sơn Dương.
Lưu Vĩnh thấy Trương Nhất Phàm không mấy hào hứng, liền theo Triệu Vĩ đi ra ngoài, trước lúc đi ông ta lặng lẽ lắc đầu:
- Mọi người đều nói Bí thư Trương cương trực, công chính, ta thấy thiên hạ không biết là quan lại bao che cho nhau hết rồi.