Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 506 : Phương Nghĩa Kiệt bị mất mặt

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Buổi lễ của tập đoàn Hoa Long diễn ra đúng kế hoạch. Lưu Hiểu Hiên mềm mại giống như một con bướm đẹp tung tăng nhảy múa, làm cho buổi tối đầu hạ diễm lệ thêm vài sắc màu.



Cô giống như một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ nhất trên thế giới này mang đến cho người dân thành phố Song Giang một cảm giác mới mẻ.



Làm mọi người vô cùng ngạc nhiên là Phó chủ tịch tỉnh quản lý công nghiệp tỉnh Tương Ân Hồng Viễn cũng đến dự. Sự có mặt của ông làm cho buổi lễ thêm phần nhiệt liệt, cũng cho thấy sự quan tâm và coi trọng đặc biệt của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh với ngành công nghiệp của Song Giang.



Tập đoàn Hoa Long với tư cách là đại biểu của doanh nghiệp tư nhân, không chỉ chiếm vai trò độc quyền trong nền kinh tế của Song Giang mà còn là một trong mười doanh nghiệp tư nhân của toàn tỉnh, trở thành một trong số ít những doanh nghiệp mạnh của tỉnh Hồ Nam.



Tập đoàn Hoa Long hiện giờ đã khác xưa rất nhiều , dưới sự lãnh đạo của Trương Nhất Phàm và một số người, nó đã được đứng vào hàng doanh nghiệp lớn với giá trị lên đến hai mươi tỷ nhân dân tệ. Được Hà Tiêu Tiêu và Emi rót 1 tỷ vào cộng thêm việc đánh bóng tên tuổi của phương tiện thông tin đại chúng gần đây, giá cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long tăng đến mức kinh người, trong vòng nửa năm, nó từ chỗ không có gì đã tăng gấp đôi.



Lưu Hiểu Hiên mặc một chiếc váy dài đỏ ôm sát thân hình bốc lửa của cô, giống như một con phượng hoàng lửa đứng trên vũ đài vậy, làm cho mọi người lóa mắt.



Là trụ cột của Đài truyền hình tỉnh, là người dẫn chương trình nổi tiếng nhất của tỉnh Hồ Nam, tiếng tăm của cô chắc chắn là lớn hơn Chủ tịch Tỉnh Ân đang lảm nhảm kia. Vì có sự hiện diện của Chủ tịch Tỉnh Ân nên Bí thư thành ủy Trương Nhất Phàm chỉ đứng làm nền. Hắn chỉ nói vài lời ngắn gọn trong buổi lễ sau đó đưa micro cho Chủ tịch tỉnh Ân.



Thoáng nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt Phương Nghĩa Kiệt là Trương Nhất Phàm biết ngay việc Chủ tịch tỉnh Ân xuất hiện có lẽ là chủ đích của anh ta.



Đúng là tiểu nhân đắc ý. Trương Nhất Phàm âm thầm cười nhạt. Với cái mưu đồ này của Phương Nghĩa Kiệt, hắn vô cùng rõ. Có lẽ tên này lo lắng sẽ bị lép vế trong buổi lễ này nên mới kéo theo Chủ tịch tỉnh Ân _ người có chức vụ cao hơn một cấp đến để kê đệm.



Như vậy mọi người hòa nhau rồi, không ai chiếm ưu thế hơn ai.



Thực ra, Trương Nhất Phàm không định ra mặt, chỉ là do nhìn thấy tinh thần của Phương Nghĩa Kiệt vài ngày nay khá kích động. Hắn suy nghĩ một hồi rồi quyết định cũng tham gia buổi lễ. Một là biểu thị sự coi trọng của Thành ủy với việc này, hai là biểu thị thái độ của cá nhân hắn ở phương diện này.



Nếu Chủ tịch tỉnh Ân đến đây, thì hắn cũng vui vẻ làm việc thuận tình này, để ông phát huy vai trò của mình. Trương Nhất Phàm đưa mắt nhìn về Lưu Hiểu Hiên đang cầm micro bên cạnh.



Lưu Hiểu Hiên hiện ra rất thanh lịch, duyên dáng, phóng khoáng. Trên mặt luôn mang nụ cười rạng rỡ cho mọi người cảm giác tươi như hoa.



Lưu đại mỹ nhân, năm nay chắc tầm 27 tuổi nhỉ? Trương Nhất Phàm bỗng nhiên nhớ ra cô đã đến tuổi lấy chồng rồi. Ở tuổi 27 cô vẫn không hề có chút suy giảm, mà còn chín chắn, thùy mị và hấp dẫn hơn.


Trên bàn ăn, Chủ tịch Ân rất chăm sóc Lưu Hiểu Hiên, lúc bọn Phương Nghĩa Kiệt mời rượu cô, ông đỡ lời hộ:

- Đồng chí Tiểu Lưu là con gái, các cậu không nên ép cô ấy. Mọi người chiếu cố một chút vì tiểu lượng của con gái kém.



Phương Nghĩa Kiệt nhìn ra vấn đề:

- Lưu đại tiểu thư là người dẫn chương trình nổi tiếng nhất tỉnh Hồ Nam chúng ta, nếu không nhân có Chủ tịch Ân ở đây mời cô ấy một ly, sợ rằng sau này không có cơ hội nữa.



Anh ta nâng ly, đứng lên:

- Lưu đại tiểu thư, ly rượu này cô không uống là không được, nếu không cô không nể mặt thành phố Song Giang chúng tôi, không nể mặt Phương Nghĩa Kiệt tôi.



Lưu Hiểu Hiên nhăn mặt, phát hiện ra Phương Nghĩa Kiệt hôm nay vô cùng sôi nổi. Cô bất chợt nghĩ tới Thư Á Quân. Thư Á Quân là em rể Phương Nghĩa Kiệt. Hai người bọn họ từ nét mặt đến hành động sao lại giống nhau đến vậy.



Nghĩ đến con người Thư Á Quân, trong lòng Lưu Hiểu Hiên chợt ớn lạnh, chẳng qua, cô vẫn phải đứng dậy cười nói:

- Nếu Chủ tịch Phương thay mặt cho nhân dân thành phố Song Giang, vậy Bí thư Trương thay mặt cho ai? Ngài ấy có lẽ là chỉ có thể thay mặt cho chính mình?



- Á ___

Lời của Lưu Hiểu Hiên làm cho những người đang ngồi đều phải sửng sốt, rồi cười lớn. Phương Nghĩa Kiệt có chút xấu hổ, tức không chịu được rồi.



Lời của Lưu Hiểu Hiên rõ ràng là đang nhắc nhở mọi người, tên Phương Nghĩa Kiệt này quá ngông cuồng rồi. Người ta, Bí thư Trương còn ngồi đây không nói gì, ngươi một tên thứ hai mà lại dám thay mặt toàn bộ nhân dân thành phố Song Giang sao?



Ngươi coi trời bằng vung, tự cao tự đại, có biết cái gì gọi là đảng lãnh đạo mọi việc không? Ngươi cũng quá xem thường lãnh đạo đấy.



Phương Nghĩa Kiệt cầm ly đứng đó, ngồi cũng không phải mà đứng cũng không phải. Lưu Hiểu Hiên thì không thèm để ý đến anh ta nữa, rất tự nhiên nâng ly về phái Trương Nhất Phàm nói:

- Ly này, để tôi chúc Bí thư Trương của Thành phố Song Giang vậy. Chủ tịch Phương, ly của anh thì từ từ rồi uống vậy.



Phương Nghĩa Kiệt cười ngượng ngùng rồi ngồi xuống, thiếu chút nữa thì nếm mùi vị thì thẹn quá hóa giận rồi.