Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 509 : Bầu trưởng thôn

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Nhận được tin tức đáng tin cậy từ Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm liền chẳng thèm để ý tên Quách Nhất Quân này nữa.



Quách Nhất Quân miễn cưỡng lăn lộn trong ngành xây dựng này. Y rất thích hai lô đất của công ty Âu Phil, giờ những chỗ đẹp hơn tí trong khu quy hoạch mới của thành phố Song Giang đều đã bị cướp sạch rồi.



Nếu y kiếm được một miếng đất có vị trí không đẹp thì dù là xây văn phòng hay nhà ở đều rất khó bán đi, như vậy y chẳng phải là thiệt hại nặng sao?



Bởi vậy y nhắm vào hai lô đất địa điểm đẹp của công ty Âu Phil này. Hai lô này là lúc ấy Thành ủy Ủy ban nhân dân thành phố đặc biệt phê chuẩn, vị trí rất đẹp, cũng là khu đất được tranh giành nhiều.



Không chỉ Quách Nhất Quân mà rất nhiều nhà đầu tư khác đều rất thích. Nhưng họ lại không có cái thực lực ấy. Đối với thành phố Song Giang mà nói, cho dù là ai, chỉ cần trả hết một lần 5,6 tỷ để khai thác, họ đương nhiên sẽ cho những ưu đãi rất lớn. Cho dù là đem cả khu đất đó tặng cho nhà đầu tư thì đối với chính quyền mà nói cũng là một việc rất có lời.



Nhưng những nhà đầu tư lớn như Âu Phil sợ rằng tìm cả cái đất này lên cũng không tìm được mấy nhà, giờ đột nhiên nhận được tin tức từ Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm tự nhiên sẽ loại bỏ tư tưởng cho Quách Nhất Quân tham gia vào vụ này.



Ăn xong, Trương Nhất Phàm cũng không cho y câu trả lời rõ ràng, chỉ nói sẽ xem xét. Quách Nhất Quân liền nhét một phong bì cho hắn nhưng bị hắn cự tuyệt.



Trước mắt, hắn vẫn chưa muốn đắc tội với Chủ tịch Ân, nên thái độ khá nền nã với Quách Nhất Quân.



Đến thứ ba, Trương Nhất Phàm vừa đi vào văn phòng, khi Lý Vĩ vào phòng rót trà cho hắn có chút gì đó nhăn nhăn nhó nhó. Trương Nhất Phàm biết y có điều muốn nói liền bảo:

- Cậu có gì thì nói đi.



Triệu Vĩ đi theo Trương Nhất Phàm đã gần một năm nay rồi, nhưng quan hệ giữa hai người vẫn chưa thể thân thiết như với Tần Xuyên ngày xưa được. Đây chính là điều tiếc nuối trong lòng Triệu Vĩ, cho nên thường thường, y có chuyện gì sẽ không dám trực tiếp đề cập với Trương Nhất Phàm.



Buổi sáng nay Triệu Vĩ đến từ sớm, liền ngồi đó đọc báo, trên đó có một tiêu đề làm y chú ý.



Tối qua huyện Sơn Dương xảy ra một vụ tai nạn, Lưu Vĩnh nguyên Chủ nhiệm ủy ban thôn Tân Quang đã chết do tai nạn xe cộ khá kỳ lạ hôm qua. Trong lòng Triệu Vỹ khá run sợ.



Y quá quen với cái tên Lưu Vĩnh này rồi. Bởi vì đây là người duy nhất dám đến văn phòng Bí thư Thành ủy xin hắn chén nước.



Lưu Vĩnh đang khỏe mạnh như thế sao lại chết được?



Vài hôm trước khi mà Chỉ tịch Ân đến đây thị sát, Y còn cản đường kêu oan mà. Triệu Vĩ cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì.



Y cầm tờ báo sáng nay cung kính đặt trước mặt Bí thư Trương.



- Bịch



Đúng là coi trời bằng vung mà.
- Chọn ai chẳng là chọn. Bỏ phiếu lại còn có tiền, ngu mới không thèm. Người vợ trừng mắt với chồng:

- Anh không thấy Lưu Vĩnh đi khiếu nại bị người ta giết chết đấy à?



Anh chồng không nói gì nữa chỉ lắc đầu, thời buổi này người tốt chưa chắc đã có kết cục tốt.



Cô vợ biết chồng đang lẩm bẩm liền run bần bật nói:

- Em biết là chú Lưu Vĩnh chết oan, nếu chú ấy không tranh giành chức Chủ nhiệm ủy ban thôn với Lưu Tam thì sẽ không có kết cục như ngày hôm nay đâu. Anh còn không tỉnh ra, đấu với Lưu Tam anh đấu lại được không? Không nghe thấy y đưa lời hăm dọa nếu không bầu cho y, sẽ không có ngày tháng yên bình nữa đâu. Giờ người ta dùng tiền mua phiếu bầu, anh có gì không phục, nếu anh có tiền anh cũng mang tiền đi mua xem sao?



- Cô thì biết cái chó gì. Lông dê mọc trên người dê. Hôm nay mình lấy của hắn 20 tệ mai hắn bắt mình trả 2000 tệ. Cô nghĩ Lưu Tam là thứ tốt đẹp gì chứ?

Anh chồng tức giận đi vào nhà.



Lúc này, nhà bên cạnh đang xảy ra xung đột, một người trung niên tầm 50 tuổi cầm một cái cuốc đứng canh giữ cửa:

- Chúng mày đứa nào dám vào nhà tao, lão đây hôm nay sẽ cuốc chết đứa đấy. Xem chúng mày đứa nào có gan làm bừa. Muốn tao bầu cho Lưu Tam, chúng mày cứ ngồi đấy mà mơ.



Người trung niên múa lưỡi cuốc, bộ dạng như muốn liều chết với người ta vậy.



Người thanh niên trẻ vác cái hòm nói:

- Chú Lưu, chú thế đừng nên không chịu giác ngộ thế. Phiếu của chú hôm nay điều cũng phải điền mà không điền cũng phải điền. Tóm lại 80 tệ này cho chú, bốn phiếu nhà chú chúng tôi sẽ điền giúp chú.



- Tao cuốc chết lũ súc sinh chúng mày. Giúp kẻ xấu làm điều ác, chúng mày cũng chẳng tốt đẹp gì. Thôn Tân Quang này ai mà không biết thằng Lưu Tam có ý định gì, chẳng phải là muốn tự mình nhận thầu mỏ than trong thôn. Nếu nó làm Chủ nhiệm ủy ban thôn, thì mỏ than này sẽ trở thành của riêng nó rồi.



- Được rồi, được rồi, chú Lưu. Chúng tôi không nói nhiều với chú. Mấy phiếu này chú muốn hay không đều như nhau, Anh Lưu Tam lên giữ chức Chủ nhiệm ủy ban thôn là chắc rồi. Người ta Chủ tịch xã Đàm chỉ định anh ấy làm, chú không phục thì đi tìm Chủ tịch xã Đàm mà lý luận.



- Đàm Sơ Sinh cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Cá mè một lứa. Loại người như nó, sớm muộn gì cũng bị bắt thôi.

Ông già bất bình kèm tức giận mắng.



Vài người dưới sự mắng mỏ như té tát của lão Lưu liền bỏ chạy, có người nói:

- Vậy bốn phiếu của nhà họ phải làm sao?



- Mày ngu thế. Họ không điền thì mình điền giúp họ. Anh Lưu Tam nói rồi, không cần biết dùng cách gì chỉ cầm bảo đảm 100% số phiếu là được.



- Mẹ nó chứ, lão già này không biết đường, nếu là ngày thường, tôi đã đánh cho lão một trận rồi.



- Tế Mạnh Tử, không được làm bậy. Hôm nay là ngày anh Lưu Tam được chọn làm Chủ nhiệm ủy ban thôn, không cho phép đánh người, sẽ rủi ro.