Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 511 : Đòi lại công bằng
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
-Ngươi là ai? Dám động thủ đánh bố!
Chủ nhiệm Vương mặt lúc xanh lúc trắng, mình chẳng phải nói sai có một câu thôi sao, lại bị hắn đánh 1 bạt tai trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Chỉ có điều gã chưa kịp nhảy dựng lên, đã sớm bị một cảnh sát giơ một chân trực tiếp đá gã quỳ ở dưới đất, hai cảnh sát vặn cánh tay, khiến không thể động đậy được.
Chủ tịch xã Đàm ngây ra, ai dám to gan thế, dám đánh người của Ủy ban xã thị trấn? Ông ta nhìn quần chúng có chút khiếp sợ.
Trương Nhất Phàm chỉ gã:
-Anh xuống đây cho tôi!
Sau đó hắn đi vào văn phòng Ủy ban thôn, không nói lời nào ngồi ở đó.
-Các anh là ai?
Lần đầu nhìn thấy tư thế như thế. Chủ tịch xã Đàm đâu dám dương uy diễu võ. Trong lòng cố gắng suy nghĩ xem thân phận của vị khách không mời mà đến này.
Tần Xuyên móc ra thẻ công tác:
-Chúng tôi là người của Thành ủy, vào đi!
Thành…Thành ủy?
Chủ tịch xã Đàm suýt chút nữa hai chân mềm ra, run run như sắp đổ.
Người của Thành ủy sao lại chạy đến nơi sơn cùng thủy tận này? Nhưng nhìn thấy mấy người vừa nãy tư thế thân thủ nhanh nhẹn, hắn có chút sợ hãi. Rất nhiều người vây quanh xem, Tần Xuyên khoát tay:
-Mọi người im lặng một chút, không vây quanh xem! Chúng tôi là người của Thành ủy, đối với vấn đề bầu cử của thôn, đợi lát nữa sẽ có kết quả rõ ràng.
Một số cán bộ trong xã khác, cũng đã bị cảnh sát của Diệp Á Bình khống chế. Chủ tịch xã Đàm bất đắc dĩ đi vào văn phòng Ủy ban thôn.
Tần Xuyên nói:
-Vị này là Bí thư Thành ủy Trương, Đàm Sơ Sinh, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm khắc, chúng tôi đã đi hỏi trong thôn rồi, anh hãy giải thích việc anh mua quan bán quan, khống chế bầu cử như thế nào, giải thích đi?
Chủ tịch xã Đàm nhìn mấy người trong phòng, Bí thư Trương vẻ mặt nghiêm khắc ngồi đó, hút thuốc bực tức không nói gì, Diệp Á Bình đứng bên cạnh hắn, Tần Xuyên ở cửa, còn Lý Vĩ cầm cuốn sổ, để chuẩn bị ghi chép tất cả hiện trường.
Chủ tịch huyện Tưởng vỗ mạnh đùi :
-Hỏng rồi.
-Việc gì vậy
Bí thư Vu hỏi.
-Lưu Vĩnh đó tôi nhớ ra rồi, nửa tháng trước ông ta có đến Ủy ban nhân dân huyện, lúc đó tôi bận quá, ứng phó ông ta mấy câu, bảo ông ta đi tìm phòng Thông tin đối ngoại. Không ngờ hắn chạy đến Thành ủy tố cáo.
Chủ tịch huyện Tưởng đột nhiên nhớ ra, Bí thư tỉnh ủy Lý Vĩ gọi điện cho ông ta việc này, lúc đó bận rộn, không ngờ quên mất. Chủ tịch huyện Tưởng vội quá đến nỗi mồ hôi đầy đầu. Khi mấy chiếc xe đỗ ở quảng trường Ủy ban thôn Tân Quang, đã nhìn thấy rất nhiều người dân thôn vẫn còn tụ tập bàn luận.
-Bí thư Trương, Bí thư Trương!
Hai người vội vàng xuống xe, vội vàng chạy vào.
Sau khi vào phòng, hai người nhìn thấy Đàm Sơ Sinh dáng vẻ như con cá chết vậy, trên mặt tỏ vẻ lúng túng, xem ra Bí thư Trương đã bắt tên này.
-Các anh đến thật đúng lúc! Tần Xuyên, gọi Bí thư Chi bộ của thôn Tân Quang đến.
Bí thư Chi bộ là Bí thư Chi bộ trước đây, gần 60 tuổi, nghe nói Bí thư Trương muốn tìm ông ta, không ngờ ông ta còn chạy nhanh hơn cả thanh niên, sau khi Bí thư Chi bộ trước đây vào, Trương Bí thư dặn dò ông ta nói:
-Ông là Bí thư Chi bộ của thôn à?
-Vâng Bí thư Trương, tôi là Bí thư Chi bộ trước đây của thôn, tên là Lưu Quốc Khánh.
-Thế này nhé, ông đi tổ chức một chút, gọi các thôn dân có ở nhà đến, toàn bộ đến đây tập hợp.
Lưu Quốc Khánh gật gật đầu, lập tức đi làm ngay. Những người khác không hiểu, Trương Nhất Phàm đột nhiên muốn tập hợp dân trong thôn làm gì? Mọi người trong lòng thầm suy đoán, nhưng không đoán được dụng ý của hắn.
Trương Nhất Phàm nói với quần chúng:
-Mọi người nhớ nhé, hôm nay làm mẫu cho mọi người, sau này bầu cử thì dựa vào thế này để làm, nếu ai còn tái phạm, quyết không tha!
Không ủng hộ tức là thôi, lại còn không biết xấu hổ lại gọi, đúng là thế giới rộng lớn, không có việc gì kỳ lạ là không có! Khó chịu!