Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 512 : Thỏa đáng!

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Dân trong thôn đều đã đến đủ, vì đã sớm thông báo, nên người ở nhà đặc biệt đông, người của thôn Tân Quang rất quan tâm đến cuộc bầu cử này, chủ yếu là Lưu Tam đã đánh tiếng từ sớm, trước hơn một tháng đã đi chào hỏi, rất nhiều người là nhằm vào 20 đồng một phiếu mà đến, mà năm nay tiền không dễ kiếm, bỏ một tờ phiếu cũng thu được 20 đồng, thấy đủ.



Chỉ có điều rất nhiều người không ngờ được sự việc ngày hôm nay, một chủ tịch xã Đàm trên cao vời vợi, lại bị người mắng, Chủ nhiệm Vương người năm người sáu, bị ăn hai bạt tai, còn cái rắm cũng không đánh nổi ra ngoài.



Rất nhiều người còn chưa biết, hôm nay đến thôn là nhân vật to như thế nào, nhưng rất nhiều người thích tụ tập thì lưu lại, còn những người không đến tham gia, nghe đến Bí thư Chi bộ nói Bí thư Thành ủy đến, từng người từng người từ nhà chạy ra, đều đến Quảng trường Ủy ban thôn báo danh.



Ở Quảng trường tụ tập ít nhất bảy tám trăm người, có nhà thì một nhà hai khẩu, có nhà cả nhà đi, nhà nào không đến hết, ít nhất cũng có một người đại diện, họ đều muốn xem xem nhân vật đến thôn Tân Quang giỏi như thế nào.



Bí thư Thành ủy là khái niệm như thế nào, quan cao như thế nào, quyền lực to như thế nào, hắn ở toàn bộ khu vực Song Giang tồn tại như thế nào? Rất nhiều người đều không biết.



Chỉ nghe Bí thư Chi bộ nói, Bí thư Trương là quan to nhất của cả khu vực Song Giang, người đứng đầu, đứng đầu các người có biết không? Cái gì? Vẫn không hiểu à? Nói với các người thế này nhé! Giả dụ thành phố Song Giang là một quốc gia cổ đại, thì Bí thư Trương đó là quốc vương.



Đương nhiên, Bí thư Trương không phải là quốc vương, nhưng quyền lực của ông ta ở thành phố Song Giang so với quốc vương gần giống nhau!



Bí thư trước đây nói như thế, mọi người đều hiểu, có rất nhiều ông già cao tuổi, cũng đều từ nhà kéo đến, để nhìn xem vị quan viên to nhất cả đời mới gặp.



Do đó, bình thường nhiều cũng chỉ mấy chục trăm người trên sân bãi, có thể gọi là người đông nghịt, cũng may nơi này đủ rộng, bảy tám trăm người dồn vào, một chút việc cũng không có.



Ủy ban thôn bình thường là dùng để họp hành, dùng làm việc hiếu hỉ, hôm nay được sử dụng hết.




-Vâng ạ, vâng ạ!



Trương Nhất Phàm quay đầu, nhìn Đàm Sơ Sinh và chủ nhiệm Vương mấy người :

-Mấy người này đạo đức bại hoại, hành vi ác tục, chúng tôi đã tìm hiểu hình hình dân trong thôn, sự việc này anh đi xử lý, tôi cũng muốn biết kết quả xử lý.



Bàn giao xong việc này, thì bên bỏ phiếu cũng đã kết thúc, sau đó là đọc phiếu.



Một thế hệ Chủ nhiệm Ủy ban thôn mới ra đời, lần này tuyệt đối công bằng công chính, cũng phù hợp với tình hình và ý nguyện của đại đa số người dân bầu ra cán bộ thôn.



Trương Nhất Phàm dặn dò mấy người một lượt, mấy người trước mặt Bí thư Trương, biểu hiện vô cùng cung kính, họ là do đích thân Bí thư Trương chủ trì, do Bí thư Vu huyện ủy tuyên bố cán bộ, ý nghĩ vô cùng.



Bận rộn việc bầu cử, Trương Nhất Phàm bảo mấy cán bộ thôn mới cho sơ tán quần chúng, sau đó đoàn người lại đến nhà Lưu Vĩnh, an ủi người nhà Lưu Vĩnh một hồi, và chỉ thị cho Bí thư Vu và Chủ tịch huyện Tưởng, nhất định phải cho gia đình người chết một lời giải thích vừa lòng.



Người nhà Lưu Vĩnh nghìn cảm ơn vạn cảm ơn, đưa tiễn đoàn Bí thư Trương ra tận giao lộ.



Khi từ thôn Tân Quang đi ra, đã là hơn bốn giờ chiều rồi, cả đoàn cơm cũng chưa ăn, đói ngồi trên xe gặm nhấm lương khô.



Vu Chí Quang và Chủ tịch huyện Tưởng nhìn thấy toàn bộ như thế, hai người trong lòng cảm thấy áy náy, buổi chiều gần năm giờ, mới về đến huyện thành Sơn Dương, trên đường đi, Trương Nhất Phàm vẫn cứ suy nghĩ, hiện tượng xã hội này có từ bao lâu rồi, mình phải làm sao để chỉnh đốn trào lưu bất chính này.