Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 516 : Emi tới!
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Đoàn Chấn Lâm đang có việc ở tỉnh, nhớ tới Trương Nhất Phàm, liền gọi điện thoại.
Không nghĩ tới rằng cuộc điện thoại này. Vô tình đã thay đổi vận mệnh của hắn. Điều này không thể không nói là mộtsự trùng hợp, cũng là một cơ duyên.
Nếu như không phải sự kích động này, có lẽ Đoạn Chấn Lâm mãi mãi sẽ vẫn ở dưới thị trấn.
Thay đổi vận mệnh, chính trong nháy mắt. Cho nên, làm người có những lúc nhất định không được quên, nhớ đến người đáng phảinhớ. Thỉnh thoảng gọi một cuộc điện thoại, một câu hỏi thăm đơn giản lại chính là cơ hội lớn của cả đời người.
Đoạn Chấn Lâm nghe nói Trương Nhất Phàm đi Song Giang, ngay lập tức ý thức được Trương Nhất Phàm nhất định có việc muốn nói với mình. Vì thế anh ta thẳng thắn nói:
-Tôi ở ngay tại tỉnh thành.
-Như vậy thật tốt, sáng ngày mai trước 8 giờ gặp mặt nhé!
Trương Nhất Phàm lập tức quyết định, việc không nên chậm trễ.
-Được, sáng ngày mai tôi gọi cho anh.
Đoạn Chấn Lâm dập máy, nằm trên giường hút điếu thuốc. Cân nhắc lời nói của Trương Nhất Phàm xem có dụng ý gì.
Đoạn Chấn Lâm có dự cảm, chính mình sẽ thăng chức rất nhanh. Bởi vì đầu năm, Trương Nhất Phàm có nhắc tới mình. Bởi vậy, gã cũng rất để bụng. Kỳ thực, nếu không phải là do chuyện của trạm thủy điện. Đoạn Chấn Lâm sớm đã thăng chức một bậc.
Uông Viễn Dương từng là thư ký trưởng của hắn. Cơ hội này cũng chính là do anh ta đưa cho. Uông Viễn Dương là người luôn tôn trọng lão lãnh đạo. Mỗi dịp lễ tết luôn luôn hỏi thăm Đoạn Chấn Lâm một chút.
Đoạn Chấn Lâm rút điếu thuốc, có chút hưng phấn, làm cho mất ngủ rồi.
Trương Nhất Phàm ngồi trên sô pha, nhìn Lưu Hiểu Hiên và Ôn Nhã, tối nay ngủ thế nào đây?
Ôn Nhã dường như hiểu rõ tâm tư của hắn, ngáp dài rồi đứng lên đi vào hướng phòng ngủ của khách. “Tôi đi ngủ trước đây”
Đây chính là không gian cô cố ý cho Lưu Hiểu Hiên và Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm đương nhiên không thể quá sỗ sàng. Hắn ôm lấy gối, hai người ngủ đi, tôi ngủ sô pha. Nói xong hắn liền nằm trên sô pha ngủ.
Lưu Hiểu Hiên từ trong phòng nhìn ra, thấy Ôn Nhã ở phòng bên kia đóng cửa lại. Cô cúi xuống thì thầm nói:
-Đừng giả đò nữa, vào trong kia ngủ đi!
Khi hắn tới nhà khách, đoàn xe đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ Trương Bí thư đến là lập tức xuất phát.
Trương Nhất Phàm gọi Quan Bảo Hoa lên xe, hai người trên đường bàn đến việc này. Quan Bảo Hoa không hề do dự, ngay lập tức đồng ý với ý kiếncủa Trương Nhất Phàm.
Kỳ thật, y cũng không có lựa chọn nào khác, hoặc là dựa vào Phương Nghĩa Kiệt, hoặc là dựa vào Trương Nhất Phàm, đối mặt với hai thế lực hùng mạnh, lại chỉ có thể lựa chọn một bên, y tất nhiên sẽ chọn bên mạnhhơn.
Hiện ở thủ đô thế lực tuy rằng hơi mỏng. Nhưng Trương Nhất Phàm ở Song Giang lại như mặt trời ban trưa. Đường đường là Bí thư thị ủy - nhân vật số một, Quan Bảo Hoa đương nhiên biết mình nên lựa chọn thế nào. Hơn nữa Quan Hán Văn và Trương Nhất Phàm lại là bạn cũ, cơ hội này tuyệt đối không thể bỏ qua.
Sau khi hai người được thỏa thuận xong, xe cũng đã gần tới sân bay.
Emi tiểu thư vẫn xinh đẹp, phong thái nhưxưa, khác biệt người bình thường, làn tóc vàng óng cuộn sóng rất đẹp, làn da trắng như ánh trăng phản chiếu, còn đôi mắt xanh xinh đẹp, như bức tranh đẹp lung linh ở sân bay.
Vài nhiếp ảnh gia cùng một số người hâm mộ đều giơ lên máy ảnh chụp hìnhcô gái phương Tây xinh đẹp mê lòngngười này. trợ lý mới của Emi, người đang cầm tập hồ sơ chặnlại.
-Đừng chụp, đừng chụp nữa, cũng không phải là minh tinh điện ảnh gì.
Trương Nhất Phàm cùng Ôn Nhã tới đón, Emi ôm lấy Ôn Nhã rồi lại cùng Trương Nhất Phàm bắt tay,
-Thật cao hứng khi nhìn thấy anh, Nhất Phàm tiên sinh. Để cho anh tự mình tới đón, tôi thật cảm thấy vinh hạnh.
Emi vui tính mà mê hoặc, đây là một người con gái phương Tây, chợt buồn chợt vui, sự cởi mở của cô thật khiến Trương Nhất Phàm theo không kịp. Hắn vẫn giữ nụ cười từ lúc nãy đáp:
-Có thể đến đón một người đẹp như Emi tiểu thư cũng là phúc phận của tôi. Muốn tới tỉnh thành trước hay là tới Song Giang?
Emi nở một nụ cười quyến rũ, theo thói quen mà vuốt những sợ tóc vàng,
-Tôi thích làm việc thoải mái một chút, sẽ không ở tỉnh thành, trực tiếp quay về đi!
Cô nhìn Ôn Nhã
-Ôn Nhã, lần này cô có rảnh để đi cùng tôi vài ngày không?
Ôn Nhã vui cười nói:
-Không thành vấn đề, nhưng phí tổn thất công việc của tôi, là cô cấp hay là anh ta cấp? Tôi vẫn sẽ đúng nguyên tắc mà thu phí.