Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 520 : Đới lập công
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Việc Tần Ức Liễu bị đánh rút cuộc thì Đới Lập Công cũng đã biết.
Lão nghe xong giận điên người. Thằng súc sinh này cũng không xem xem là ai, lại dám đánh cả Tần Ức Liễu. Nó cũng không đái ra một bãi rồi soi lại mình xem. Người mà Bố mày này đây còn không dám đánh mày ăn tim gấu gan hùm rồi hả?
Phụ nữ đẹp trên đời này rất nhiều nhưng không phải ai có quyền động đếncả nếu không sẽ phải trả giá bằng máu.
Nếu tìm được ngườithì lão thực sự muốn cầm dao đâm cho thằng súc sinh này một phát. Vừa từ trường về nó đã đâm cho lão một phát thế này, phải chăng là thấy lão sống dai quá rồi?
Đới Lập Công hai tay chắp sau lưng đi đi lại lại trong văn phòng.
Trong lúc này thì Diệp Á Bình vội vàng đến văn phòng Bí thư Trương báo cáo sự việc tối hôm trước. Trương Nhất Phàm vẻ mặt bĩnh tĩnh không nói gì. Diệp Á Bình lại cung cấp thêm một tin tức nữa là Đới Đồng còn đánh Tần Ức Liễu ở “Sự quyến rũ của đô thị”
Việc này là do chính mồm Đới Đồng nói ra. Mấy người hát hò trong phòng do cá cược lại vừa lúc gặp Tần Ức Liễu, thằng này liền lên cơnkhùng, bắt cô phải hát cùng nó.
Kết quả hai bên xảy ra tranh chấp. Nó xấu hổ quá hóa khùng động thủ đánh người.
Đương nhiên, nó nói ra chuyện này chỉ cốt để biện minh cho hành động hoang đường phát sinh sau đó. Nó đẩy hết trách nhiệm sang người khác, nếu Tần Ức Liễu không cự tuyệt nó thì nó sẽ không thể có hành vi tiếp theo sau đó.
Mặc dù cách giải thích này rất hoang đường nhưng cũng là một lý do của nó, một cái cớ duy nhất để nó tự biện minh cho hành động của mình.
Nghe xong tin này, hai tay Trương Nhất Phàm hai tay bưngmặt. Xem chừng việc này không cần mình phải ra tay Đới Lập Công cũng đi rồi.
Không dạy được con là lỗi của người làm cha mà.
Câu này nói chẳng sai chút nào. Tính cách vênh váo hống hách dương dương tự đắc hôm nay của Đới Đồng, Đới Lập Công chẳng lẽ lại không có trách nhiệm gì ư? Giờ lão lại đắc tội với chỗ dựa của chính mình, đúng là đáng đời.
Trương Nhất Phàm nói với Diệp Á Bình:
Đây là một mức độ khá cao. Thời gian này gã luôn luôn nỗ lực cố gắng, tích lũy vốn để chống lại Trương Nhất Phàm. Chỉ là lão Đới Công Lập này dễ lung layPhương Nghĩa Kiệt cũng không thích lắm.
Trong lúc Đới Lập Công chạy đôn chạy đáo khắp nơi thì lão lại quên mất một người, thực ra nếu lão đi tìm Trương Nhất Phàm có thể hắn mềm lòng lại tha cho lão cũng nên. Nhưng Đới Lập Công lại quên mất điều này hoặc là trong lòng lão không suy nghĩ đến việc Trương Nhất Phàm có thể cứu hắn.
Sự quên lãng này làm cho Đới Lập Công phải nuối tiếc suốt đời. Con người lỡ cơ hội lần đầu thì có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội lần hai. Đến bây giờ lão vẫn còn đang trên đường tìm người giúp mình.
Trương Nhất Phàm luôn quan sát xem Đới Lập Công sẽ biểu hiện ra sao, Đới Lập Công chạy vạy như vậy, thì đương nhiên mạng lưới quan hệ của lão sẽ tự động lòi ra. Con người ta trong lúc khẩn cấp, đương nhiên sẽ nghĩ đến những mối quan hệ thường ngày. Giờ tự hắn đã làm bại lộ rõ ràng những mốiquan hệ của mình rồi.
Trương Nhất Phàm cũng biết được rút cuộc có bao nhiêu người có quan hệ với Đới Lập Công. Chiêu này nên gọi là rảiđá tìm đường. Mọi thứ đều trong tầm kiểm soát.
Có thể đây không phải là bản tính con người. Đới Lập Công trong lúc hoảng sợ, đầu tiên nghĩ xem nên giãy dụa ra sao, chứ không phải là cúi đầu với đối thủ. Nếu lão bình tĩnh một chút, lý trí một chút, sớm nhận ra vấn đề này, thì sẽ không có bao nhiêu phiền toái đằng sau nữa.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật An Bình đang ở chỗ Trương Nhất Phàm, anh đưa ra một manh mối vô cùng quan trọng, Lưu Sơ Sinh đã từng tặng Đới Lập Công một cái đồng hồ Thụy Sĩ vàng trị giá 28888 tệ.
Cái đồng hồ này Trương Nhất Phàm đã từng nhìn thấy chính là cái đeo trên cổ tay Đới Lập Công. Đó là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm đến thành phố Song Giang vô tình nhìn thấy trong phòng họp.
Lúc ấy hắn cũng không để ý, nhưng giờ An Bình nhắc tới, hắn liền nhớ lại ngay.
Việc này cần phải báo lên tỉnh, đến cả hắn là một Bí thư Thành ủy cũng không thể trực tiếp xử lý Đới Lập Công, Hắn hít một hơi dài, nói với An Bình:
- Đến đây thôi. Bí thư An Bình. Việc này cậu phải đích thân lên tỉnh một chuyến, vất vả cho cậu tí nhé.
Quyết định này của Trương Nhất Phàm trong lòng An Bình rất rõ. Câu này đồng nghĩa với việc đưa Đới Lập Công lên đoạn đầu đài. Anh Bình đi từ văn phòng Bí thư Thành ủy ra, trong lòng nghĩ, Trương Nhất Phàm là người không nên đắc tội. Lần này Đới Lập Công chết chắc rồi. Cho dù là không bị ngồi tù, thì miễn chức là không tránh khỏi.
Một người đường đường là Trưởng ban tổ chức cán bộ, đột nhiên trở thành thường dân. Cái cảm giác này còn khó chịu hơn cả giết chết lão đi. Trong việc này Trương Nhất Phàm nắm rất chắc. Việc này cần có chừng mực, không yêu cầu Ủy ban Kỷ luật tiếp tục điều tra.
Chỉ cần dựa vào cái đồng hồ mấy vạn tệ này thôi cũng đủ cho lão chịu rồi. Thêm vụ của con trai lão nữa, Đới Lập Công bị miễn chức là chắc chắn rồi. Nếu tiếp tục điều tra, hậu quả như thế nào e rằng trong lòng Đới Lập Công hiểu rõ hơn ai hết.