Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 521 : Bữa cơm họp mặt
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Có người vì một bao thuốc lá mà phải ngồi tù. Cái đồng hồ này của Đới Lập Công có thể coi như là ngòi nổ cho kiếp nạn của lão.
Nhưng những cái này đều do tính cách không kiên quyết của lão gây ra.
Nếu lão không tự cho mình là thông minh, không nghĩ là bản thân có thể điều khiển mọi việc thì có lẽ giờ tình hình của lão đã tốt hơn rất nhiều.
Cuối cùng cũng có tin tức từ Tỉnh ủy, chứng cứ mà An Bình gửi lên có tính chất quyết định, Đới Lập Công tạm thời bị tạm giam, còn về việc xử lý ra sao, Trương Nhất Phàm đã phán giúp gã rồi là tám chữ: khả năng bị cách chức đợi điều tra là rất lớn.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ thành phố Song Giang bị mất chức, cấp trên cần phải cân nhắc ứng cử viên mới cho chức vụ này. Đương nhiên, tất cả những việc này Thẩm Hoành Quốc đều đã lên kế hoạch. Đới Lập Công liền trở thành một bước đột phá.
Nhận được tài liệu của từ thành phố Song Giang do An Bình mang tới, Thẩm Hoành Quốc nghĩ thầm trong lòng, thằng Trương Nhất Phàm này không đơn giản, bản thân đang phải vắt óc để suy nghĩ xem nên xử lý ra sao, thì nó cho mình cơ hội, thảo nào mà ông cụ nhà mình ngày càng coi trọng người được coi là niềm tự hào đời thứ ba nhà họ Trương này.
Sự tình quả nhiên đúng như dự liệu của Thẩm Hoành Quốc, Tạ Kiến Quốc rất coi trọng việc này. Cái mà gã coi trọng là bản thân có lợi lộc gì không. Cuối cùng giữa họ đã đạt được thỏa thuận chung là vị trí Bí thư huyện ủy huyện Tề Châu sẽ do người của Tạ Kiến Quốc đảm nhiệm.
Bí thư huyện ủy là một vị trí quan trọng, cũng rất chủ chốt. Tạ Kiến Quốc đương nhiên là rất vui mừng trước thành tựu này. Gã không mất tí công sức nào mà có được chức quan địa phương to thế. Cho nên, việc điều Quan Bảo Hoa đến Ban Tổ chức cán bộ thành phố Song Gang gã sẽ thực thi rất nhanh.
Việc điều tra của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh chẳng qua chỉ là hình thức, hơn nữa danh tiếng của Quan Bảo Hoa cũng khá, lần này anh chuyển từ Phó Chủ tịch thường trực thành phố về Ban Tổ chức cán bộ, cơ bản là chẳng có chút lợi lộc gì.
Sau khi được bổ nhiệm, Quan Bảo Hoa vào làm tại Ban Tổ chức cán bộ thành ủy, thì thành phố Song Giang lại có thêm một Phó Chủ tịch nữa là Đoạn Chấn Lâm. Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy việc bổ nhiệm này rất kỳ quái, nhưng ở đây chẳng có việc gì của gã cả.
Phương Cảnh Văn nhìn thấy lợi ích trong việc này, vì Phó Chủ tịch thường trực thành phố vẫn là người thuộc họ Phương của gã, còn đối với việc điều động Đoạn Chấn Lâm khỏi địa khu Đông Lâm thì gã không có ý kiến gì.
Lần điều động này có thể nói là một cục diện rất vui vẻ cho tất cả mọi người. Ba bên đều có được cái mình muốn. Có thể đây là lần đầu tiên mấy lãnh đạo Tỉnh ủy đạt đến một thỏa thuận chung thế này.
Lão Đới Lập Công này không ngờ lại kéo theo nhiều người đến vậy. Cái vị trí của lão không thể nói là không quan trọng. Nhưng có một người không thấy thoải mái đấy chính là Phó Chủ tịch tỉnh Ân.
Ông ta ngoài việc không thoải mái ra còn có chút lo lắng. Trước đó không lâu Đới Lập Công có tặng ông ta bốn mươi nghìn, giờ Đới Lập Công bị bắt giam cũng không biết là lão có khai việc này ra không nữa.
Nếu Đới Lập Công là người thông minh thì lão sẽ không gây thù kết oán loạn lên như vậy, như thế chính là tự mình chặt đứt đường rút lui của mình. Vốn ông ta còn rất giận Đới Lập Công, nhưng không ngờ Đới Lập Công bị người ta làm cho nhục nhã như thế, trong lòng ông liền hết giận.
Giờ Ân Hồng Viễn không những không thể hận lão mà còn phải nghĩ cách cứu lão, nếu không tên Đới Lập Công này mà kéo ông ta xuống bùn đen thì ông ta có tự mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội.
Trương Nhất Phàm vừa mở mồm ra liền làm bọn họ không nói được lời nào nữa, hai người ngơ ngác nhìn nhau, Quan Bảo Hoa cười ngượng ngùng nói:
- Như thế sao được ạ? Bí thư Trương nên giành cơ hội cho chúng tôi biểu hiện chứ?
Ở thành phố Song Giang thì Trương Nhất Phàm đương nhiên là to nhất, hắn mỉm cười nói:
- Cơ hội biểu hiện không thiếu, tương lai của Song Giang chính là đất dụng võ của hai người, còn lo không có cơ hội biểu hiện sao? Còn về việc ăn uống các anh không cần phải lo, không vợ tôi lại nói tôi hủ bại.
Mấy người cười lớn với nhau, Tần Xuyên thì khá tự nhiên. Theo Trương Nhất Phàm mấy năm rồi, nên anh ta hiểu rõ tính hắn. Hơn nữa Trương Nhất Phàm không quan tâm đến vài ba đồng bạc này, không giống như một số lãnh đạo khác chỉ rình nghĩ ra mọi biện pháp để cấp dưới phải kính biếu.
Căn hộ trước kia của Tần Xuyên cũng là Trương Nhất Phàm tài trợ. Cho nên, Tần Xuyên rất hiểu thâm ý của lãnh đạo, cũng không tranh cái danh này. Đoạn Chấn Lâm và Quan Bảo Hoa thì lại có cảm giác sợ hãi vì được chăm sóc
Về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, thì Đoạn Chấn Lâm và Quan Bảo Hoa hôm nay mới thực sự gia nhập vào hội của Trương Nhất Phàm. Thấy hắn tự nhiên như vậy trong lòng hai người cũng rất yên tâm.
Sau đó Trương Nhất Phàm nói với hai người một số tình hình của thành phố Song Giang. Quan Bảo Hoa là người sành sỏi, còn Đoạn Chấn Lâm là người mới. Những thứ mà Đoạn Chấn Lâm cần tìm hiểu quá nhiều.
Lâm Đông Hải đã đến. Ông gọi điện cho Đoạn Chấn Lâm. Trương Nhất Phàm đứng dậy bảo:
- Để tôi đi đón ông ấy.
Đoạn Chấn Lâm theo sau:
- Tôi cũng đi cùng.
Nhiều năm nay, Trương Nhất Phàm luôn coi Lâm Đông Hải như một vị lãnh đạo lão luyện, bề trên, làm cho Đoạn Chấn Lâm một lần nữa cảm động. Con người này không quên gốc.
Lần đầu Trương Nhất Phàm làm Đoạn Chấn Lâm cảm động là lúc còn ở huyện Thông Thành, Lâm Đông Hải bị Phong Quốc Phú ép đến đường cùng. Trương Nhất Phàm vẫn không bỏ rơi ông. Từ lúc đó trở đi, Đoạn Chấn Lâm đã có vài phần kính nể hắn.
Giờ Trương Nhất Phàm đã là cán bộ cấp cao một vùng mà vẫn giữ được thái độ đó. Đoạn Chấn Lâm sao có thể không cảm động cho được? Bản thân cũng làm cán bộ lâu năm nhưng chưa từng thấy mấy người báo đáp người có ân với mình như hắn.
Hai người đón Lâm Đông Hải ở tầng dưới, bắt tay ông. Lần này không hiểu Đoạn Chấn Lâm do cảm động quá hay do nguyên nhân khác mà nắm chặt tay Lâm Đông Hải, mãi không muốn buông ra.
Tâm trạng của Đoạn Chấn Lâm có thể nói là có chút xúc động. Lâm Đông Hải rất hiểu tâm trạng đó, liền vỗ vỗ nhẹ vai ông ta, rồi ba người cùng đi lên lầu.