Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 530 : Giới truyền thông vào cuộc!
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Buổi tối, Cục trưởng Lư của Cục điện tín xách lên vài thứ vào nhà Trưởng ban thư kí.
Lưu Mai nhìn thấy mặt tay này lạ hoắc, có chút hoài nghi. Cũng may Cục trưởng Lư thông minh, mở cửa liền tự giới thiệu:
- Trưởng ban thư ký có nhà không? Tôi là Lư Thành ở cục Điện tín.
Tần Xuyên từ phòng ngủ đi ra, nghe tiếng, liền đáp:
-Cục trưởng Lư , mau vào, mau vào!
Tần Xuyên đi theo Trương Nhất Phàm lâu rồi, nên không tự cao tự đại như lãnh đạo khác, chơi trội khoe khoang, anh ta là người không cầu kì. Lư Thành thấy Trưởng ban thư kí khách khí như thế, trong lòng có chút cảm kích.
Lưu Mai mang trà lại, Cục trưởng Lư lập tức đứng lên:
- Không cần khách khí, không cần khách khí.
Sau khi Tần Xuyên đưa cho gã một điếu thuốc, anh ta nhìn đống đồ mà Lư Thành xách đến, liền cau mày:
-Cục trưởng Lư, anh khách khí rồi, nhà tôi lúc nào cũng đều hoan nghênh anh, không cần làm như thế này.
Lư Thành trông khá mập, trên mặt nở nụ cười:
- Đâu có đâu có, chỉ là mấy hộp trà.
Tần Xuyên đương nhiên hiểu mục đích cuộc viếng thăm này của anh ta, chẳng phải là vì chuyện cô con gái ông chủ nhiệm lớp kia sao?
Hôm nay nhận được điện thoại của Tần Xuyên, trong lòng hơi bất an, cũng không biết bản thân rốt cuộc phạm lỗi gì? Mà Trưởng ban thư ký muốn anh ta khai trừ chính người mình vừa giới thiệu vào, việc này anh ta nghĩ mãi không ra.
Vì thế buổi tối xách mấy thứ đến thăm dò ngụ ý Trưởng ban thư kí.
Có thể giúp việc cho lãnh đạo, Lư Thành đương nhiên sẵn sàng, hơn nữa địa vị của Tần Xuyên ở Thành ủy, anh ta nhìn thấy rất rõ. Nghe nói chỉ cần trở thành người thân cận của Bí thư Trương, đều thăng tiến rất nhanh, Lư Thành đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này.
Ai biết cô nàng kia mới làm được vài tháng, thì Tần Xuyên đột nhiên bảo đá cô ta ra, khiến Lư Thành hao tổn tâm tư mà không thể giải thích nổi.
Thậm chí Lư Thành còn thầm nghĩ trong lòng, có phải cô gái này làm không đúng ý, mách lẻo với lãnh đạo chuyện của gã? Bởi vì hiểu lầm ý tứ của Tần Xuyên, làm gã suýt nữa thăng chức cho đối phương.
Trương Nhất Phàm đương nhiên mượn gió bẻ măng, nổi trận lôi đình ở hội nghị.
Một người là giáo viên, làm gương cho thế hệ sau mà lại như vậy, học sinh mà họ giáo dục ra sẽ như thế nào? Quả thực làm bại hoại gia phong. Hành vi của bọn họ và những quan tham ô lại có gì khác nhau?
Chỉ có thể dùng từ tồi tệ hơn để miêu tả!
Trương Nhất Phàm dùng cách đập chém để biểu thị thái độ tại hội nghị, chuyện như vậy, kiên quyết ngăn ngừa, những kẻ có hành vi nghiêm trọng cần bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Trương Nhất Phàm không nói hai lời, cắt chức Cục trưởng cục Giáo dục ngay trong hội nghị.
Đến cấp dưới của mình còn không quản nổi, thì giữ lại chức Cục trưởng này cũng chẳng có tác dụng gì. Sắc mặt Ninh Thành Cương liền thay đổi, Trương Nhất Phàm lượn qua lượn lại, lại sờ đến đầu mình rồi.
Tên Hồ Gia Vĩ này là người của Ninh Thành Cương, hai người là bạn kết giao lâu năm quan hệ không tầm thường.
Cho nên, Ninh Thành Cương liền xa xẩm mặt mày nói một câu:
-Bí thư Trương, tôi không tán thành làm như vậy, chỉ dựa vào chỗ tài liệu này mà cắt chức Cục trưởng, khó tránh khỏi khiến người ta chạnh lòng, có nên nghiên cứu kỹ đã rồi hẵng quyết định không, dù sao thì phương châm của Đảng ta là trú trọng giáo dục, làm thế có phải là võ đoán quá không?
Hồ Gia Vĩ của Cục Giáo dục có quan hệ khá tốt với Ninh Thành Cương, việc này Trương Nhất Phàm đã sớm nghe người ta nói , hắn nhìn Ninh thành Cương thản nhiên nói:
- Vậy Bí thư Ninh cho rằng nên xử lý như thế nào? Thông qua biểu quyết của các ủy viên thường vụ hay là để Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật vào cuộc?
Câu nói này của Trương Nhất Phàm khiến vẻ mặt của Ninh Thành Cương ngộ, lúc xanh lúc thì đỏ lúc lại trắng bệch ra.
Bây giờ Trương Nhất Phàm nắm quyền quản lý thành ủy. Hắn là nhân vật số một. Cho dù là biểu quyết của hội nghị thường vụ hay là sự vào cuộc của Ủy ban Kỷ luật, kết quả không có gì khác nhau cả.
Chỉ là trường hợp thứ hai có vẻ nghiêm trọng hơn, Hồ Gia vĩ là người như thế nào Ninh Chành Cương lại không biết? Hiện tại cán bộ có mấy người là sạch sẽ đâu, không tra thì thôi, đã tra là sẽ có chuyện. Hơn nữa tra đi ra, chỉ sợ là còn thảm hại hơn!
NTC rùng mình, xem ra Trương Nhất Phàm sớm có chuẩn bị, trong tay hẳn có không ít chứng cớ, vì thế gã không nói nữa. Chỉ có thể khẽ cắn môi, trơ mắt ếch nhìn bằng hữu nhiều năm của mình bị cách chức điều tra.
Kì thật, việc ăn hối lộ của giáo viên trường tiểu học số một , Ninh Thành Cương không phải không biết, nhưng sự không liên quan đến mình. Hơn nữa, ai dám hối lộ đường đường một Phó bí thư như gã? Không muốn sống nữa chăng?
Không ngờ chuyện như vậy rơi vào tay Trương Nhất Phàm, lại là một kết quả hoàn toàn khác.