Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 537 : Sự thật

Ngày đăng: 17:18 30/04/20


Thông tin Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lý Thiên Trụ sắp đến thành phố Song Giang, thời gian vô cùng gấp gáp.



Trương Nhất Phàm lập tức hiểu được, đối phương cố ý thông báo sát thời gian, có ý muốn đến bất ngờ. Khách đã sắp đến, hắn liền dẫn theo bốn cán bộ đang làm việc vội vội vàng vàng đi nghênh đón.



Lý Thiên Trụ tuy rằng là họ Lý nhưng lão không phải người của Lý gia. Tuy đã ngoài năm mươi tuổi nhưng trông lão rất trẻ, minh mẫn, hai mắt như có thần. Sau khi Trương Kính Hiên và Đổng Chính Quyền chuyển đi lão mới được điều đến vì vậy Trương Nhất Phàm không hề quen biết.



Sau khi mọi người gặp mặt, Lý Thiên Trụ theo quy tắc cùng vị Bí thư trẻ tuổi Trương Nhất Phàm bắt tay nhau, sau đó đến Phương Nghĩa Kiệt, Ninh Thành Cương…tiếp theo là những vị cấp dưới khác. Sau đó lại tiếp tục lên xe tiến về phía nội thành.



Nơi tiếp đón Phó chủ tịch tỉnh Lý là nhà khách thành phố Song Giang. Sau khi đến nhà khách thành phố Song Giang Lý Thiên Trụ không khách khí cùng Trương Nhất Phàm, Phương Nghĩa Kiệt và Ninh Thành Cương đi vào phía trong. Tất cả các nhân viên Ủy ban thường vụ và bốn vị lãnh đạo đều nhất loạt đứng ở bên ngoài đợi.



Có thể thấy Lý Thiên Trụ không phải là loại người hay điệu bộ, lão rất có uy tín. Qua vài lần tiếp xúc trong lòng Trương Nhất Phàm nhận định lão tương đối chính trực, một nhân vật liêm minh công chính.



Quả nhiên ở trong phòng lão trực tiếp hỏi Trương Nhất Phàm:

-Giáo viên ở trường Tiểu Ngũ nhảy lầu tự tử rút cuộc là thế nào?



Trương Nhất Phàm âm thầm đau khổ, đây vốn dĩ là một chuyện tốt, nhưng liên quan đến mạng người, chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu. Trước đó không lâu ở tỉnh và đài truyền hình trung ương đều đưa tin giáo viên nhận hối lộ. Vừa mới nhận được tuyên dương ngay lập tức lại đâm vào cái sọt lớn.



Phải có người là mấu chốt của hậu quả này. Ám chỉ Trương Nhất Phàm, vì vậy cái gọi là chế độ đảm nhiệm chức vụ giáo viên quốc doanh chính là chủ trương đề xuất của hắn.



Chuyện này nếu thành công thì Trương Nhất Phàm là người có công lớn nhất. Nhưng đột nhiên giữa chừng lại xảy ra chuyện có người chết, ảnh hưởng không tốt, dù sao đất nước mình cũng là một đất nước tôn trọng nhân quyền.



Sau khi Phó chủ tịch tỉnh Lý hỏi, Ninh Thành Cương âm thầm đắc ý, vẻ mặt Phương Nghĩa Kiệt thì mù mờ. Gã vì chuyện ngoại tình của vợ mà sứt đầu mẻ trán, tâm thần bất ổn.



Vừa rồi ở trên đường cao tốc hắn đã thấy Phương Nghĩa Kiệt vẻ mặt tiều tụy, thần sắc không tốt. Trương Nhất Phàm còn nói là gã thức đêm quá độ nên tinh thần mụ mị. Bình thường trước mặt mình biểu hiện như vậy thì không sao, nhưng có Phó chủ tịch tỉnh Lý ở đây cũng tỏ thái độ như thế, Lý Thiên Trụ cũng có chút không hài lòng.



Trương Nhất Phàm đành phải đem kết quả điều tra của cảnh sát đến trình bày từ đầu tới cuối. Ninh Thành Cương cười nhạt ở trong lòng:

-Đúng là người điên, tự mình cầm súng bắn mình.

Y liền cân nhắc ở trong lòng hay là đổ thêm dầu vào lửa một phen.



Quả nhiên sắc mặt Phó chủ tịch tỉnh Lý chùng xuống.

-Định lòe thiên hạ nhưng làm sao bằng thực tế.
Sắc mặt Phó chủ tịch tỉnh Lý đột nhiên tái nhợt, còn nghĩ Trương Nhất Phàm đã âm thầm cử người đến để uy hiếp hoặc làm những chuyện không quang minh chính đại đối với người nhà của người quá cố, thật tức giận. Trương Nhất Phàm lập tức nói:

-Mọi người hãy đứng dậy, vị này là Phó chủ tịch tỉnh Lý, ông ấy có ý đến thăm mọi người. Có vấn đề gì thì nói trực tiếp với Phó chủ tịch tỉnh Lý nhé!



Mấy người nhà của người quá cố nghe thấy Phó chủ tịch tỉnh Lý cũng tới đều vô cùng sợ đến mức hai chân run run, có người còn đứng không vững vừa đứng lên lại ngã ngay xuống đất:

-Phó chủ tịch tỉnh Lý, chúng tôi đều nhất thời bị ma quỷ xui khiến. Tôi hối hận rồi, tôi hối hận rồi…!



Phó chủ tịch tỉnh Lý và mọi người đều rất mơ hồ, cũng không biết mấy người này tại sao bộ dạng lại như vậy.



-Có việc gì vậy?

Phó chủ tịch tỉnh Lý vốn dĩ đang nổi cáu, nhìn thấy tình hình bất thường, không giống như mình tưởng tượng, thật tồi tệ. Vì vậy lão trầm giọng hỏi.



Diệp Á Bình liền bước tới:

-Phó chủ tịch tỉnh Lý, sự tình là như thế này, hay là để tôi giải thích nhé!



-Người quá cố khi còn sống không phải vì phương án công cuộc cải cách giáo viên mà nhảy lầu tự tử. Cô ấy đang ở trên ban công phơi quần áo không may bị trượt chân rơi xuống tầng bốn. Sau khi đưa đi bệnh viện không cứu chữa được nên mới bị chết.



Hả…….

Nghe xong câu nói của Diệp Á Bình tất cả những người có mặt ở đó đều hết sức kinh ngạc, nhất là Phó chủ tịch tỉnh Lý. Hôm nay vốn dĩ lão đến đây định cảnh cáo đội ngũ lãnh đạo thành phố Song Giang. Thật không ngờ sự việc lại chuyển biến một trăm tám mươi độ. Lão thậm chí còn có chút nghi ngờ có phải cục Công an thành phố gây khó dễ khiến cho người nhà của người quá cố thay đổi lời khai không nữa.



Nếu chỉ là trượt chân rơi xuống lầu, như vậy rốt cuộc ai là người to gan dám đem chuyện trượt chân rơi xuống lầu đổ tội cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố? Có vẻ như trắng đen lẫn lộn, ra sức đem sự việc này đổ lên trên công cuộc cải cách giáo viên?



Người cầm đầu chuyện này quyết không phải là một giáo viên công chức bình thường. Họ không có gan, cũng như không có dã tâm và năng lực để làm chuyện này. Người bình thường có cho mượn vài lá gan cũng không giám đem cả thùng nước bẩn dội lên trên đầu Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố được. Người này rốt cuộc là ai? Dụng ý như thế nào?



Nhìn người vợ của người quá cố, người này cũng là một giáo viên đã gật đầu thừa nhận về việc này. Lúc này Phó chủ tịch tỉnh Lý vô cùng phẫn nộ, đằng đằng sát khí. Mấy người này quả thật là quá to gan.



Có một điều không ai chú ý đến Ninh Thành Cương người đứng sau Phó chủ tịch tỉnh Lý, xém chút nữa y té xỉu tại chỗ. Chỉ nhìn thấy trên trán y mồ hôi tuôn không ngừng, sắc mặt trở lên tái nhợt.



-Trở về Thành ủy!

Phó chủ tịch tỉnh Lý xoay người bước đi.