Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 538 : Kẻ chủ mưu
Ngày đăng: 17:18 30/04/20
Căn cứ vào lời giải thích của người nhà giáo viên Ngũ Tiểu khi rơi xuống lầu, hôm ấy vừa đúng thứ sáu, hai cô con gái cũng từ nơi khác trở về. Người chết ra ban công thu ga trải giường, nhà của họ không trang bị cửa sổ chống trộm, ra trải giường lại treo cao quá, cô ấy liền mang một chiếc ghế ra để thu ga trải giường, không ngờ là chiếc ghế vừa nghiêng một cái, cô ấy không cẩn thận liền rơi xuống.
Khi nói đến đây, chồng của người chết khóc hu hu lên, con trai và con dâu, còn có một cô con dâu tương lai cũng đứng bên cạnh rơi nước mắt.
Nhưng những điều này không phải trọng tâm, hiện tại Phó chủ tịch tỉnh Lý họ đang muốn biết là, đằng sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng lạ vụ án rơi xuống lầu, làm sao lại biến thành vụ án nhảy lầu được chứ? Động cơ đằng sau chuyện này là gì? Ai là người nhúng tay đằng sau chuyện này?
Trong lúc này, ai cũng không chú ý đến, sắc mặt của Ninh Thành Cương trở nên rất khó coi, giống như đang bị đau thắt cơ tim vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Chồng của người chết không nói được nữa, nghĩ đến những chuyện đau lòng này, thì đã khóc không thành tiếng. Lúc này, con trai của ông ấy đứng ra nói:
- Khi chúng ta đưa mẹ vào bệnh viện, sau khi cấp cứu không có hiệu quả, một người trẻ tuổi đeo mắt kính kẹp một túi công văn đi đến. Anh ta nói rằng trông chúng tôi rất đáng thương, có thể nghĩ cách giúp chúng tôi, sẽ xin một chút trợ cấp từ nhà nước cho chúng tôi.
- Đúng vậy! Chúng tôi chỉ nghe thấy có bảo hiểm, chứ chưa từng nghe qua có trợ cấp. Nhưng anh ta nói như vậy, chúng tôi cũng bán tín bán nghi. Sau đó, dưới sự gợi ý của anh ta, để mẹ chúng tôi từ vô ý rơi xuống lầu, sửa khẩu cung thành nhảy lầu. Nguyên nhân là vì Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chuẩn bị thực thi “ Chế độ mời đảm nhiệm chức vụ của giáo viên có công”, lúc đó chúng tôi nghĩ thấy cũng đúng, hơn nữa tài ăn nói của người thanh niên này rất tốt, nói điều gì cũng đúng cả. Có thể do lúc ấy chúng tôi vì muốn có số tiền trợ cấp nhiều hơn một chút, nên đồng ý giống như ma quỷ sai khiến vậy. Ai cũng không ngờ rằng, vẫn bị các đồng chí ở Cục công an phát hiện ra kẽ hở này.
Nghe đến đây, Trương Nhất Phàm nhìn về phía Diệp Á Bình với ánh mắt tán thưởng, Diệp Á Bình khẽ cười, vẻ mặt khiêm tốn.
Khi con trai cùa người chết nói hết, có chút gì đó cảm thấy xấu hổ, tiếng nói về sau càng ngày càng nhỏ, nhìn Phó chủ tịch tỉnh Lý với vẻ lo lắng.
- Nói về chuyện các anh làm sao mà thống nhất với cách giải quyết vấn đề đó đi!
Thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Lý vừa lấy sổ ra ghi chép vừa nói một câu. Vì mọi người đều không nói gì, mà Trương Nhất Phàm lại càng không tiện lên tiếng, nếu không khi hắn lên tiếng sẽ thành giấu đầu lòi đuôi.
Con trai của người chết cúi đầu xuống:
- Phía bên kia đã sắp xếp mọi chuyện rất tốt, hơn nữa còn dùng giấy viết ra những vấn đề cần thiết khi chúng tôi trở về, sau khi đã đợi chúng tôi học thuộc xong, anh ta liền hủy luôn mảnh giấy ấy. Còn trịnh trọng nói với chúng tôi, nhất định phải giữ bí mật chuyện này, đợi sau khi các đồng chí của Cục Công an đến, cứ nói theo những gì anh ta viết trong giấy, như vậy chúng tôi có thể lấy được tiền trợ cấp từ nhà nước. Lúc ấy chúng tôi không người nào suy nghĩ nhiều như vậy, liền nghe theo sự sắp xếp của anh ta.
- Phía bên kia là người có thân phận như thế nào? Lại có thể khiến cho các anh nghe lời như vậy.
Sau khi thư ký ghi chép xong, liền hỏi tiếp.
- Cái này, cái này…
Người này do dự một hồi, thư ký của Phó chủ tịch tỉnh Lý nói:
Sau khi dặn dò Lý Vĩ, Trương Nhất Phàm chắp tay sau lưng, bước đi thong thả trong phòng làm việc, Ninh Thành Cương ơi Ninh Thành Cương, có phải là già rồi nên lẩm cẩm không? Không ngờ lại đem tiền đồ chính trị của mình ra đùa giỡn!
Lúc này Trương Nhất Phàm nghĩ lại, không kìm được lau mồ hôi lạnh, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, để vụ án rơi xuống lầu thành nhảy lầu, vậy một Bí thư Thành ủy như hắn chẳng phải tội ác tày trời hay sao.
Ở trên truy hỏi, chỉ sợ Phó Chủ tịch thành phố Đoạn Chấn Lâm phân công quản lý giáo dục sẽ khó bảo toàn thân mình, mà hắn lại là tổng chỉ huy phía sau, chỉ sợ cũng sẽ gặp rắc rối.
Nếu mình ngã xuống, ai sẽ đứng vào vị trí này? Trương Nhất Phàm không kìm được thở dài một cái thật sâu!
Những người này vì tranh quyền đoạt lợi, không ngờ đến nỗi dùng mọi thủ đoạn.
Thật sự rất đáng giận, đáng buồn!
Khi Phương Nghĩa Kiệt vẫn còn không biết gì, di động của anh ta đổ chuông điên cuồng:
- Alo!
- Nghĩa Kiệt, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện rồi, chuyện của Ngô Dũng bị điều tra ra rồi, chúng ta tiêu rồi.
Ninh Thành Cương trong lòng hoang mang nói:
- Ban nãy Trương Nhất Phàm kêu người gọi điện đến, gọi tôi đến phòng làm việc của hắn, tôi thấy chắc rắc rối lớn rồi.
Phương Nghĩa Kiệt nhíu mày:
- Ông hoảng sợ gì chứ? Chẳng phải vẫn chưa đến bước cuối cùng hay sao? Ngô Dũng không ở đây, ông đẩy anh ta không còn một mảnh nào, Trương Nhất Phàm có thể khiến tất cả mọi chuyện, khiến ông một mình chịu trận ư? Muốn xử lý thì phải xử lý Ngô Dũng, liên quan gì đến ông?
Trong thời điểm quan trọng, Phương Nghĩa Kiệt trở nên rất lý trí.
Ninh Thành Cương giống như người trong mộng bừng tỉnh:
- Đúng rồi! Tôi hoảng gì chứ.
Trên mặt ông ta hiện lên một vẻ thâm độc, tráng sĩ cụt tay, vứt xe giữ người!