Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 54 : Phát hiện bất ngờ
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Ở chốn quan trường, đời vua nào thì sẽ có triều thần ấy. Điều này chẳng có gì khó hiểu cả.
Bí thư Lâm đích thân kiểm soát toàn bộ về mặt nhân sự, không muốn cho những người có mưu đồ xấu xa lại lợi dụng cơ hội. Phòng Giao thông tạm thời chưa bố trí người nào cả. Đây cũng là thủ đoạn cố tình giữ lại của ông ta. Phó trưởng phòng Giao thông Ngô Khôi Dương tạm thời lên thay chức Trưởng phòng.
Nhìn thì có vẻ là tình hình của Thông Thành đã lắng lại rồi nhưng thực ra đang có sóng ngầm, nước đục ngầu. Những người trung thành với Phong Quốc Phú vẫn còn lén lút hoạt động, mưu tính làm chuyện gì đó để Lâm Đông Hải không ở lại Thông Thành được.
Trương Nhất Phàm được bầu chọn làm Phó chủ tịch thành phố. Dù có rất nhiều sự chê bai, trách móc nhưng đã có Bí thư Lâm và một số người đứng ra sắp xếp nên đã giải quyết được tình thế. Hắn đương nhiên là đã trở thành Phó Chủ tịch huyện được phân công quản lý khu kinh tế mới và những vấn đề về kinh tế thương mại, thu hút vốn đầu tư.
Cứ như vậy, hắn đã trở thành cấp trên lãnh đạo trực tiếp của Trần Trí Phú. Trần Trí Phú cảm thấy rất vui với sự bố trí như thế này. Cuối cùng thì cũng thoát ra khỏi cái ổ nghèo khó của Thị trấn Liễu Thủy. Đối với anh ta mà nói thì điều này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Trần Trí Phú không giống với Lưu Thiên lâm. Anh ta là một người hiểu được thế nào là ơn nghĩa. Dù là cấp dưới của Trương Nhất Phàm nhưng lại rất hài lòng. Nếu trước mặt Bí thư Lâm không phải Trương Nhất Phàm đã ra sức tiến cử thì anh ta đâu có ngày hôm nay.
Sự cảm kích của Trần Trí Phú khiến cho Trương Nhất Phàm cũng đỡ lo nghĩ được rất nhiều. Mức độ thực hiện công tác ở khu kinh tế mới sau này sẽ cao hơn nhiều.
Đám người Trương Nhất Phàm, Hồ Lôi, Băng Băng, Lương Chính Hòa, Trần Trí Phú, Đường Vũ đang ăn cơm tại phòng riêng ở nhà Vương Phủ. Hôm nay là để chúc mừng Trương Nhất Phàm được thăng chức.
Bây giờ Trương Nhất Phàm đường đường đã là một Phó chủ tịch huyện rồi. Trong số những người này thì anh ta mới là người lãnh đạo xứng với danh xưng. Mọi người thay nhau chúc rượu, khiến cho Trương Nhất Phàm cũng không tiện từ chối.
Lương Chính Hòa là một con quỷ háo sắc tiêu biểu. Sau khi mọi người cụng được hai ly thì hắn ta liền đề xuất:
- Chà, uống rượu mà không có phụ nữ sao được? Mọi người ngồi đợi đi, tôi đi gọi mấy cô gái tới.
Nói xong, Lương Chính Hòa liền ra khỏi phòng riêng. Trương Nhất Phàm nâng ly rượu lên:
- Nào, Đường Vũ, đều là anh em cả, tôi cũng không khách sáo nữa. Chuyện của cậu cứ yên tâm, chỉ cần có cơ hội thì tôi sẽ lập tức tìm cách điều cậu về. Nhưng, cậu vẫn phải chịu khổ ở thị trấn Liễu Thủy một thời gian.
Thái độ của Trương Nhất Phàm khiến Đường Vũ cũng cảm thấy kiên định hơn nhiều. Nâng ly rượu lên, thành thật nói:
- Vậy thì mong anh Phàm để ý giúp cho. Sau này dù có chuyện gì, chỉ cần anh nói một tiếng, nếu Đường Vũ em đây mà chau mày một cái thì không phải là người.
Đường Vũ thấy Trương Nhất Phàm không quên chuyện của mình thì trong lòng cảm động lắm nên thể hiện thái độ ngay, thề sống chết gì cũng đi theo Trương Nhất Phàm. Lúc này, Hồ Lôi, Trần Trí Phú, Băng Băng lần lượt nâng ly lên:
- Chúc anh Phàm thuận buồm xuôi gió chốn quan trường, thăng tiến đều đều, chuyện tình cảm như ý muốn, nhà cao cửa rộng, vợ đẹp con khôn.
- Các người nói nhảm nhí gì vậy hả.
Trương Nhất phàm cười mắng một câu. Mọi người uống một hơi cạn sạch.
Hồ Lôi nhún vai theo thói quen:
- Được thôi!
Mọi người ra khỏi khách sạn, Hồ Lôi nói với Đường Vũ:
- Trưởng phòng Đường, anh tiễn Chủ nhiệm Trần đi nha, anh Phàm ngồi xe tôi.
Đường Vũ cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu, nói lời chào Trương Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm ngồi vào chiếc BMW của Hồ Lôi. Hồ Lôi rút điếu thuốc đưa qua:
- Đi đâu?
- Về nhà thôi!
Dạo này tình thế rất hỗn loạn. Trương Nhất Phàm căn bản không có hứng thú ở bên ngoài.
Trước đó không lâu, Hồ Lôi đã tìm được một chỗ ở cho Trương Nhất Phàm ở phòng góp vốn của công ty thuốc lá. Sửa sang xong là có thể ở được. Trương Nhất Phàm cũng tạm thời ở đó.
Xe chạy đến dưới lầu của tòa nhà thì thấy trong phòng mình sáng đèn. Hồ Lôi nhìn về phía Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt tinh quái, sau đó đưa Băng Băng về.
Xem ra là Hà Tiêu Tiêu ở trong nhà. Con bé này tối rồi sao không về mà chạy tới đây làm gì? Trương Nhất Phàm rít một hơi thuốc, rồi vứt đầu thuốc đi, đi lên lầu.
Trong phòng có hai người con gái. Hà Tiêu Tiêu dẫn bạn học Chu Phán Phán đến dọn dẹp phòng cho Trương Nhất Phàm. Căn phòng này Trương Nhất Phàm vẫn chưa từng ở. Hà Tiêu Tiêu đã ở đây dọn dẹp cả một buổi chiều, cơm tối cũng chưa kịp ăn luôn.
Thấy đã tạm ổn, Hà Tiêu Tiêu nói:
- Phán Phán, cậu giúp sửa soạn lại cái chăn một chút, tối anh ấy về ngủ. Mình đi giặt cái khăn lau.
- Được rồi!
Chu Phán Phán là sinh viên khoa biểu diễn, bạn cùng niên khóa với Hà Tiêu Tiêu. Nửa năm nữa là tốt nghiệp, đến Thông Thành chơi. Đợi Hà Tiêu Tiêu đi rồi, cô ta liền giúp trải giường ra.
Trương Nhất Phàm nhân lúc ngà ngà rượu, lén mở cửa phòng để gây bất ngờ cho Hà Tiêu Tiêu. Phát hiện ra trong phòng đang sáng đèn, Trương Nhất Phàm nhẹ nhàng đặt túi công văn xuống, sau đó nhào vào phòng ngủ, ôm chầm lấy Chu Phán Phán từ sau lưng.